- Hừ!
Người đầu tiên lên tiếng trước chính là Thiết Trì.
Nhưng gã cũng không nói gì nhiều mà chỉ nhìn Lý Dương hừ một tiếng, xong liền lách người đi qua một bên.
Thiết Trì không ngu. Ở nơi này gây chuyện, chính là tự tìm xấu mặt. Cái câu ‘ biết địch biết ta – trăm trận trăm thắng’ kia Thiết Trì sớm đã nằm lòng. Cho nên chỉ hừ một cái liền lạnh mặt đi ngang mặt Lý Dương.
Còn Lý Dương thì cũng không có sắc mặt tốt gì để thể hiện, mà chỉ cười lạnh. Trong lòng Lý Dương cũng âm thầm kinh hãi. Tốc độ tu luyện của Thiết Trì này cũng không khỏi quá nhanh đi.
Lý Dương hắn có kỳ ngộ được chiếc lá, nhưng còn Thiết Trì kia thì được kỳ ngộ gì?
Nghĩ đến đây, Lý Dương không nhịn được nghĩ về tình cảnh các vị trưởng lão trên đại điện tranh giành Thiết Trì.
- Chẳng lẽ trên người Thiết Trì này có có gì bí mật? Hoặc giả tư chất linh căn của hắn thật tốt?...
Lý Dương sờ sờ mũi, trong lòng cũng âm thầm suy đoán.
Tuy nhiên, suy đoán thì suy đoán, Lý Dương vẫn tiến đến chỗ lão giả cung kính đưa miếng da xin sao chép.
Lão giả cũng không nói thêm gì thâm ý hơi liếc nhìn Lý Dương một cái, sau đó cầm một cái ngọc giản đưa cho Lý Dương rồi phất phất tay ý bảo hắn rời đi.
Lý Dương cầm ngọc giản đi đến cánh cửa liền có một luồng lực lượng ập đến, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên biến đổi.
Đến khi Lý Dương định thần lại thì đã thấy đứng phía ngoài Khố Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngon-chi/137495/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.