Hắn mơ mơ màng màng chạy đến bên cạnh cái bàn, cầm siêu ấm nước rót một lúc cũng không ra một giọt, không khỏi ngẩn ra, xoa xoa con mắt nhìn khắp nơi, phát hiện đệm chăn đều khô ráo nhăn lại, ngơ ngác nói với Vương Lâm:
-Vương Lâm, ngươi trở về lúc nào, chúng ta đây là. hạn quỷ làm sao?
Vương Lâm cười khổ, đẩy cửa phòng ra rồi nói:
-Ta cũng không biết, khi trở về vẫn cứ như vậy, nếu không thì ngươi hỏi một vài sư huynh khác đi, nhưng mà nếu truyền tới tai trưởng lão nào đó, ngươi sẽ bị phiền toái là giải thích không ngừng, không đúng còn bị vặn hỏi một phen.
Trương Hổ dùng sức lắc lắc đầu, nói:
-Được, ta sẽ không nói, bằng không sẽ bị hỏi tới hỏi lui, một câu trả lời không tốt không chừng sẽ bị ai đó giáo huấn.
Vương Lâm cũng không để ý đến hắn mà đi ra cửa phòng, lúc này bên ngoài vẫn là mưa nhỏ rơi, hắn hơi trầm ngâm rồi vội vã đi ra, lo lắng hạt châu sẽ khiến cho mưa sinh dị tượng, hắn đặc biệt chọn một ít đường nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc từ cửa Đông đi ra ngoài, tất cả giọt nước mưa trên đường rơi ở trên người đều bị thần bí hạt châu hấp thu, hắn hơi khẩn trương vì sợ bị người khác phát hiện dị thường, lúc trước hắn vốn định giấu ở trong phòng nhưng suy nghĩ cẩn thận liền vứt đi, cho rằng vẫn là giấu ở bên ngoài an toàn một chút.
Một đường đi đến địa phương giấu hồ lô hạt sương, cũng may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/81563/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.