Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, lại nhìn xuống cây cầu bằng đá đen dưới chân. Trong ba ngày qua, hắn vẫn quan sát nó, không hề đặt chân ra ngoài. Trong cái thế giới toàn bụi này, ngoại trừ cây cầu ra tất cả đều là một khoảng không gian.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi, vung tay phải lên. Nhất thời, bốn mươi hai cơn lốc tản ra. Chúng không còn xoay tròn nữa, mà hóa thành hơn một vạn con tiểu thú, khuếch tán ra xung quanh.
Vương Lâm chớp chớp hai mắt, thông qua ma đầu để kiểm soát số lượng tiểu thú. Cả đám tiểu thú nhanh chóng bay về bốn phương tám hướng. Những tiếng gào rít của chúng từ từ xa dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Một lúc sau, hắn chợt mở hay mắt, sau đó bay về hướng Tây Bắc. Theo sau hắn, đám tiểu thú từ bốn phương tám hướng bắt đầu tụ tập lại, hình thành một cơn lốc.
Một lúc sau, Vương Lâm bất chợt dừng lại. Trước mặt hắn xuất hiện một tấm bia đá cao khoảng ba mươi trượng. Tấm bia có màu hơi đỏ, tỏa ra một chút yêu khí. Vài con tiểu thú tò mò bay lại tấm bia, va cánh vào đó phát ra những tiếng ong ong.
Nhìn thấy Vương Lâm đi tới, mấy con tiểu thú vội vàng bay đi, chui vào trong cơn lốc. Vương Lâm nhìn tấm bia đá, chỉ thấy trên đó có viết ba chữ to: Bất Quy Lộ (không đường về).
Ba chữ đó ẩn chứa những nét tang thương theo thời gian. Vương Lâm nhìn kỹ một chút, chợt nhìn lên đỉnh tấm bia đá. Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2022120/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.