Lý Mộ Uyển mắt chữ a, mồm chữ o, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn tám bình ngọc kia, lại nhìn Vương Lâm, do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Vương đại ca, đây đều là linh dịch sao? Có phải là pha loãng ra không?
Vương Lâm mỉm cười nói:
- Không hề pha loãng đâu. Thứ này giống hệt lich dịch năm đó tặng muội. Đủ chưa? Không đủ ta còn đây.
Sắc mặt Lý Mộ Uyển hồng hào hẳn lên. Nàng ngơ ngác nhìn Vương Lâm, bật thốt lên:
- Vẫn còn?
Vương Lâm gật đầu cười nói:
- Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Hơi thở Lý Mộ Uyển trở nên dồn dập. Nàng cầm lấy một bình ngọc, mở ra cẩn thận nhìn một chút, sau đó lấy loại ánh mắt khó tin nhìn Vương Lâm, hồi lâu mới thốt một câu:
- Vương đại ca, linh dịch này huynh có biết công hiệu của nó không?
- Ta luôn dùng nó để thay đan dược đề cao tu vi. Gần đây phát hiện ra nó có khả năng tăng tỷ lệ thành công khi luyện đan.
Vương Lâm không giấu diếm, chậm rãi nói.
Lý Mộ Uyển ngẩn ra một lần nữa, lập tức lấy ánh mắt cổ quái nhìn Vương Lâm. Một lúc sau nàng cười nói:
- Vương đại ca, huynh thật là phí của trời. Thứ linh dịch này mặc dù muội không biết lai lịch nhưng bình mà năm đó huynh tặng muội, trải qua thời gian muội nghiên cứu, phát hiện linh dịch này dùng để luyện chế đan dược không những đề cao tỷ lệ thành công mà ăn vào còn có khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2022045/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.