Chân thân Hồng Điệp phun ra một ngụm máu tươi, nguyên thần lập tức bị thương. Chỉ có điều hận thù trong mắt không tự chủ được đã bị thay thế bằng một ánh nhìn minh ngộ.
Nguyên thần Vương Lâm trở lại bên trong cơ thể, dưới cơn chấn động, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Cuộc chiến ý cảnh này nhìn như nhẹ nhàng nhưng thực chất lại hung hiểm tột bậc.
Trong tuyệt tình chi cảnh của Hồng Điệp, lúc tuệ kiếm chém xuống là lúc nguyên thần của Vương Lâm đã bị thương. Nếu bản lĩnh của hắn không vượt qua Hóa Thần Trung Kỳ, cảm ngộ sinh tử ý cảnh càng sâu, chắc chắn sẽ rơi vào kết cục nguyên thần bị phá diệt.
Mặc dù là hiện tại, sinh tử ý cảnh của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua Hồng Điệp một cái đầu, bởi vì Hồng Điệp nói chính xác, luân hồi thiên đạo vốn ứng với vô tình.
Chỉ có điều vô tình và tuyệt tình, tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng khác biệt vô cùng lớn. Cho nên lúc này đây, trong cuộc chiến ý cảnh này, Vương Lâm đã thắng.
Thực ra, đối với người tu đạo mà nói, cái gọi là tranh giành ý cảnh chính là kiểm chứng lẫn nhau.
- Ta hiểu rồi!
Hai mắt Hồng Điệp lóe lên ánh sáng khác lạ, thì thào tự nói. Sau đó, ánh mắt chợt lóe nhìn Vương Lâm. Hận ý trong hai mắt tiêu tan hoàn toàn, khôi phục lại vẻ tuyệt tình lạnh như băng như lúc mới gặp Vương Lâm trước khi vào tiên giới.
Vương Lâm trong lòng quyết định, Hồng Điệp này tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2021780/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.