Vương Lâm rời khỏi bờ sông, đi thong thả trong đêm. Hai binh sĩ đi phía sau hắn quay sang nhìn nhau, đều thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.
Bọn họ thấy Vương Lâm nửa ngày nay ngoài việc đi dạo thì toàn đứng bên cạnh bờ sông ngẩn ngơ.
Lúc này trời đã tối nhưng người này vẫn bước đi thong thả như trước.
Trong bóng đêm, trong Hồng thành đèn đuốc sáng rực, dường như không ngủ.
Vương Lâm thong thả bước đi, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ của Hồng thành. Cả kiến trúc to lớn này bị bao phủ bởi một cỗ khí tức cực kỳ áp bức.
Cỗ khí tức này tràn ngập tử ý và oán khí.
- Nơi đó là một trong tứ Đại Lao ngục của kinh đô - Hồng lao!
Quân sĩ phía sau Vương Lâm thấy ánh mắt hắn, thấp giọng nói.
- Hồng lao.
Vương Lâm gật đầu.
- Trong Hồng lao này đều là trọng phạm. Nơi này được canh gác nghiêm mật, không có lệnh bài căn bản không thể đi vào.
Người quân sĩ kia lại giải thích.
Vương Lâm cẩn thận nhìn Hồng lao này. Hắn trước đó đã phát hiện ra một cỗ yêu khí cường đại. Cỗ yêu khí này không kém Mạc Lệ Hải chút nào. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó đi về phía Mạc phủ.
Sau khi trở lại Mạc phủ, Vương Lâm đi thẳng tới chỗ Mạc Lệ Hải. Hắn đang ngồi khoanh chân thổ nạp. Vương Lâm đẩy cửa đi vào, Mạc Lệ Hải liền mở mắt nhìn Vương Lâm.
- Ta muốn tới Hồng lao, Mạc huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2021421/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.