Vương Lâm tiếp tục lắng nghe tiếng đàn kia.
Trên tầng hai của một tửu lầu cách bờ sông nghìn dặm, hai nam tử đang hướng mắt qua khung cửa sổ nhìn Vương Lâm ở phía xa xa.
Hai nam tử này đều mặc áo đen, trong đó có một người tương đối lớn tuổi, người còn lại thì có phần trẻ trung.
- Rất mạnh!
Người lớn tuổi trầm giọng nói.
- Người này tu vi phải đạt tới Anh Biến Kỳ!
Người trẻ tuổi kia ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.
- Mặc kệ hắn là tu vi gì, nếu lão tổ chỉ đích danh là muốn bắt người, hắn đừng hòng chạy thoát!
Nam tử lớn tuổi cầm chén rượu, uống một ngụm.
- Phái người tới đi, đừng để cho lão tổ mất kiên nhẫn!
Người lớn tuổi lại nói.
Người trẻ tuổi khẽ mỉm cười, tay phải đập bàn một cái. Sau cái đập này, ở dưới tầng thứ nhất của tửu lầu, trong mấy người áo đen đang ngồi có một người đứng lên, người này là một trung niên, dưới cặp lông mày thẳng lộ ra cặp mắt sáng như sao. Người này đi ra ngoài tửu lầu, nhoáng lên một cái, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng về hướng Vương Lâm.
Vương Lâm đang ngồi ở bờ sông, từ trong chiếc thuyền tranh lúc này truyền ra từng tiếng đàn, làn điệu bi thương, không ngừng dung nhập vào trong nội tâm hắn. Hắn đắm chìm vào trong tiếng đàn, trên mặt lộ ra một vẻ yên bình.
Xa xa, đạo cầu vồng mang theo sát khí nồng đậm gào thét bay đến. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2021413/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.