Có một niềm tin cường đại hơn tất cả lực lượng trên thế gian này. Có một thứ sức mạnh mà không có thứ trướng ngại nào có thể ngăn cản. Thứ niềm tin đó chính là cầu sinh! Thứ sức mạnh kia gọi là khát vọng sinh tồn!
Có mảnh nhỏ trăm trượng đi trước, những tu sĩ theo sau cũng có hi vọng được sinh tồn, vì sinh tồn mà dãy dụa cầu sống. Giống như là con bướm phá kén chui ra, trong nháy mắt vì cầu sinh mà sinh ra niềm tin, vì sinh tồn và đấu tranh.
Ngay khi tấm màn sáng tan nát, đám tu sĩ nhảy vào trong đó liền trở nên điên cuồng.
Tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ có can đảm hướng tu sĩ Dương Thực mà nổi giận, có dũng khí ra tay, dường như quên cả chênh lệch tu vi, quên cả rằng khi ở bên ngoài, khi tiên giới còn chưa sụp đổ thì mình đã khúm núm luồn cúi, cung kính với họ thế nào.
Mọi thứ đó trước ý niệm cầu sinh đều tan rã.
Nếu một người có tu vi Vấn Đỉnh thì còn nói là không đủ tu vi, nhưng nếu là mười người, hai mươi người, năm mươi, một trăm. Như vậy thì không còn là không đủ tu vi nữa mà sẽ hình thành một lực lượng khiến tu sĩ Dương Thực phải kinh hãi.
Đối với tu sĩ Dương Thực thì giết cả một trăm tu sĩ Vấn Đỉnh cũng không khó, nhưng lực lượng này chính là khí thế. Đối mặt với đông đảo tu sĩ, bảy sứ giả Lôi Tiên Điện bên ngoài truyền tống trận lúc này sắc mặt đều đại biến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2020995/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.