Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Vào lúc này, định lực sau ngàn năm tu luyện của hắn trở nên rất yếu. Hắn cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Gần bảy trăm năm.
Lão nhân họ Hướng gật đầu, mở miệng nói:
- Có thể giữ được Nguyên Anh bẩy trăm năm vẫn không thay đổi, chắc chắn ngươi phải mất rất nhiều công sức. Nhưng thời gian bẩy trăm năm quá dài. Làm sao một Nguyên Anh của tu sĩ lại có thể giữ được bẩy trăm năm? Lại chưa cần phải nói tới việc không có thân thể, chỉ còn lại Nguyên Anh.
Hơn nữa. Điều quan trọng ở đây là cái Nguyên Anh này đang rơi vào trạng thái tử vong. Hứa Mộc! Ngươi thay đổi một yêu cầu khác đi. - Lão nhân họ Hướng than thầm. Hắn cố tình muốn giúp cho Hứa Mộc vì vậy mà mới nói đối phương đổi một yêu cầu khác.
Âm thanh của lão nhân họ Hướng chẳng khác nào một mũi dùi đâm thẳng vào tim của Vương Lâm. Cảm giác đau nhức không thể nói nên lời, giống như cả đất trời cùng sập xuống trước mặt hắn. Tất cả mọi thứ tan biến hết, chỉ còn lại một sự thê lương.
Cảm giác đau đớn đó khiến cho Vương Lâm suýt chút nữa thì có dấu hiệu dập tắt sự sống. Bên tai hắn, từng lời từng lời của đối phương chẳng khác nào tiếng sấm.
- Thực sự không có biện pháp nào khác hay sao? - Ánh mắt Vương Lâm đau đớn nhìn Lý Mộ Uyển.
Lão nhân họ Hướng thở dài, cẩn thận nhìn Lý Mộ Uyển một lần nữa rồi lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2020840/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.