Nhìn hết thảy những điều này, Vương Lâm chỉ thở dài, hắn thuỷ chung vẫn nhớ rõ phong tư năm đó của Lôi Thú. Ánh mắt bất khuất và lôi hống cuồng ngạo, chấn kinh thiên địa!
Lúc này nhìn lại Lôi Thú, trên người nó rốt cục không nhìn thấy bóng dáng năm đó nữa. Nếu không phải có cảm ứng trong tâm thần, biết được Lôi Thú này là do Xạ Thần xa biến thành, Vương Lâm sẽ cho rằng mình đã cảm giác sai.
Vừa cảm khái, Vương Lâm vung tay phải lên, Lôi Thú lập tức hoá thành lôi quang bị Vương Lâm thu vào trong túi trữ vật. Còn Hứa Lập Quốc lại lui ra sau, vẻ mặt a dua nói:
- Chủ tử, người xem thật lâu rồi tiểu Hứa tử ta chưa ra ngoài, lần này cũng đừng để ta trở về. Xem ra nơi này không có nguy hiểm gì, không bằng để ta tự do hoạt động đi!?
Vương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, bình thản nói:
- Nơi đây nguy hiểm hơn xa so với suy nghĩ của ngươi. Trở về cho ta!
Nói xong tay phải hắn chụp một cái vào hư không, Hứa Lập Quốc tức giận nhưng cũng không dám nhiều lời. Chỉ có điều nội tâm đã bắt đầu mắng nhiếc.
Nhưng vẻ ngoài Hứa Lập Quốc cũng không dám lộ ra nửa điểm, bị Vương Lâm thu vào túi trữ vật.
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, chạy đi trong cơ thể Vọng Nguyệt. Thần thức của hắn tràn ngập toàn thân, thu lại tậm thần, cực kỳ cẩn thận. Nhưng chân hắn chạy đi cũng không có chút nào đình chỉ, xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2020740/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.