Mượn cơ hội này, Tư Đồ Nam nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, cười khổ nói:
- Mẹ kiếp! Đây là chuyện gì. Nước lớn trôi miếu Long Vương… Nói xong hắn bước một bước lướt qua người con gái đi về hướng cung điện.
Khi tới gần, tay phải Tư Đồ Nam bấm pháp quyết chỉ về phía trước, miệng cười nói:
- Nếm thử Nhất Chỉ Sơn Động của ta!
Theo ngón tay hắn đưa ra, lập tức có một hư ảnh ngọn núi vô biên biến ảo ra phía sau Tư Đồ Nam. Ngọn núi này to lớn, gần như nối liền trời đất. Nhưng trong chớp mắt, hư ảnh ngọn núi nhanh chóng co rút lại ngưng tụ về phía đầu ngón tay Tư Đồ Nam.
Cuối cùng khi ngọn núi toàn bộ biến mất, uy lực của Nhất Chỉ Sơn Động này cũng đạt tới mức cao nhất. Phảng phất một chỉ này chính là ngọn núi xông thẳng tới. Trong cung điện tiếng cười sang sảng cực kỳ vui vẻ quanh quẩn, đồng thời cũng có một hồi gào thét khiến cho mặt đất run rẩy điên cuồng bạo phát ra.
Hai cỗ lực lượng "ầm" một tiếng va chạm vào nhau, lập tức hình thành một cỗ gió lốc không thể tưởng tượng nổi quét ngang. Nó hóa thành vô số xung kích tản ra bốn phía, giống như mặt đất bị mạnh mẽ móc lên vài trượng, bụi đất lượn lờ nơi cung điện của Vương Lâm. Lúc này dưới chấn động, mảnh đất oanh một tiếng sụp đổ, tất cả mảnh vỡ đều cuốn bay ngược.
Thân hình Tư Đồ Nam run lên, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Thân hình hắn hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2020625/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.