Trong tinh vực chỗ của Lam Ti Tộc, những tu chân tinh ở đây đều đang trong mùa mưa, mưa rơi liên miên không ngừng, khi thì róc rách như suối, khi thì mưa tầm tã, từ trên bầu trời rơi xuống, khiến cho mặt đất ướt đầm.
Mùa mưa như thế này thông thường kéo dài liên tục trong nửa năm mới có thể chấm dứt, rồi sau đó trên những tu chân tinh khác nhau sẽ đón những mùa khác nhau. Tu chân tinh mà Vương Lâm cảm ngộ thần thông sau bảy tháng mùa mưa đã xuất hiện mùa đông.
Mùa đông sau mùa mưa này khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, mặt đất đã hoàn toàn ướt đẫm, lập tức bị những bông tuyết cùng với hàn khí làm cho đóng băng, đi ở bên trên có thể cảm nhận được rõ ràng từng trận khí tức lạnh như băng từ trong mặt đất truyền ra, theo hai chân chui vào bên trong cơ thể. Ngay cả máu dường như cũng bị đông cứng, lưu chuyển chậm hắn lại.
Đối với phàm nhân mà nói, những mùa như thế này rất đáng sợ, nhưng đối với những phàm nhân trên tu chân tinh của Lam Ti Tộc đã quen với khí hậu như thế này. Nhất là có tu sĩ của Lam Ti Tộc trợ giúp, năm nào cũng như vậy, nên cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
Thậm chí một ít lương thực cũng có thể sinh trưởng trong mùa đông này, trời càng rét, lại càng tươi tốt.
Hoa tuyết tung bay, đóng băng ngàn dặm, tràn ngập trong trời đất, rất là xinh đẹp. Ngọn núi chỗ của Vương Lâm giờ phút này toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2019996/chuong-1245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.