Tiếng thét chói tai vang lên, ẩn chứa một nỗi sợ hãi khôn cùng. Dường như pho tượng này đã từng gây cho ngân y nữ tử sự tổn thương lớn lao. Thế nên mặc dù trí nhớ của nàng chưa hồi phục hoàn toàn nhưng trong tích tắc khi nhìn thấy pho tượng này liền phát ra tiếng thét thê lương tới cực điểm như vậy.
Kịch biến của ngân y nữ tử khiến cho Vương Lâm bất ngờ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện này ở đối phương, đồng tử hai mắt co rụt lại, đứng phắt dậy, vung tay phải lên, nhanh chóng thu hồi pho tượng.
Ngân y nữ tử lúc này đã lui lại cuối động phủ, đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi vô cùng, thân thể run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, nhìn tựa như một con thuyền cô độc giữa biển khơi bão tố vậy, vô cùng đáng thương.
Vương Lâm đang muốn tiến lại gần thì nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi không thể tưởng tượng, kêu lớn:
- Đừng lại đây!
Tiếng kêu này đầy vẻ bất lực và bàng hoàng, thể hiện sự không tin tưởng đối với tất cả sinh linh trong thiên địa. Cho dù là Vương Lâm thì giờ khắc này cũng không thể nào khiến nữ tử này tín nhiệm.
Vương Lâm yên lặng đứng đó, sự hối hận trào dâng trong lòng. Hắn chỉ muốn biết được thân phận của pho tượng này, không ngờ lại khiến cho ngân y nữ tử khiếp hãi như vậy.
Tiếng khóc nhỏ truyền lại từ phía nữ tử này. Hai dòng nước mắt chảy xuống từ mặt tới cằm, nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2019880/chuong-1303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.