Đây dường như chính là bản thân hắn!
Thanh niên thi từ cuồng phóng, nâng chén uống cạn không ngờ lại giống hệt Vương Lâm!
Thứ duy nhất khác nhau chính là dấu vết năm tháng. Vương Lâm dù nhìn như thanh niên nhưng trên thực tế đã hai ngàn tuổi. Trên người hắn hiển nhiên tràn ngập cảm giác năm tháng.
Còn người thanh niên đang uống rượu này trên người lại tràn ngập sinh cơ, nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ là một phàm nhân gần ba mươi tuổi mà thôi!
Cả người Vương Lâm sững sờ nhìn chiếc thuyền đang trôi xa dần. Thanh niên trên thuyền buông chén rượu, giơ tay lau vết rượu nơi khóe miệng.
- Hay, thơ của công tử thật không giống bình thường. Theo như tiểu nhân thấy thì bài thơ này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó có thể nghe thấy. Hay lắm, tuyệt!
Một tùy tùng phía sau thanh niên nói. Tùy tùng này thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, tỏ vẻ than thở lắc đầu nói.
- Nói nhảm, đây rõ ràng là thi từ do cổ nhân lưu lại. ngươi nói cứ như là do bổn công tử tự mình làm ra vậy.
Thanh niên kia mỉm cười, cầm cây quạt ở phía trước chỉ vào tên tùy tùng, nói.
Tên tùy tùng kia cười hắc hắc, cũng không ngại, ngẩng đầu nhìn bốn phía thở dài nói:
- Công tử, chúng ta cũng không còn nhiều bạc nữa, thuê thuyền trên sông thế này tốn rất nhiều. Cũng đã bốn ngày rồi, không bằng đi về kinh thôi.
Thanh niên nọ lắc đầu, lại cầm bầu rượu bên người, uống một ngụm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2019856/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.