-Thiên Vận Tử!
Toàn bộ mọi thứ trước mắt Vương Lâm sụp đổ, lam quang bao phủ quanh thân thể tiêu tán. Thân thể hắn vọt lên lao thẳng về phía tinh không, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tiên giới, ra khỏi ngân hà!
Thanh Lâm nhìn về hướng Vương Lâm tiêu tán, thần sắc lộ vẻ lo lắng.
-Không sao, có dũng khí thế mới đáng là con rể Lam Mộng Đạo Tôn ta. Thiên Vận Tử này sống không được bao lâu nữa đâu.
Ánh mắt Lam Mộng Đạo Tôn lộ sát khí. Cả đời hắn bao che khi hắn đã coi Vương Lâm là người thân, lời nói vừa rồi có vẻ bình thản nhưng trong lòng đã vô cùng tức giận. Giờ phút này hắn vung tay áo thân thể hóa thành một đám lam quang biến mất trên đỉnh tuyết sơn.
Ánh mắt Thanh Lâm lóe sáng, cũng bước về phía trước một bước, lao thẳng lên bầu trời. Trước khi rời đi hắn cũng truyền thần niệm khắp tiên giới.
-Hồng Sam Tử tiền bối, Nam Vân Tử tiền bối, Vương Lâm đạo hữu bị một gã tên là Thiên Vận Tử tính kế, lúc này Thanh mỗ sẽ đi theo các người có đi cùng hay không?
Tại trung tâm của tiên giới, khí tức của Hồng Sam Tử bốc lên, thân ảnh biến ảo ra không chút do dự liền đạp bước lao thẳng lên bầu trời.
Phía sau hắn, Nam Vân Tử hơi suy nghĩ một chút, không đi theo mà lựa chọn ở lại nơi này. Dù sao thì bậc toàn năng ở tiên giới cũng không nhiều lắm, nếu đi hết thì cũng có chút bất lợi.
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2019235/chuong-1624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.