Đại Hồn Môn nằm giữa một dãy núi, trên một ngọn núi cao chọc trời tràn ngập hào quang màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như là một ngọn hỏa diệm sơn đang bùng cháy.
Ở bên ngoài ngọn núi này, thiên địa còn có gợn sóng quanh quân. Bên trong những gợn sóng kia như tồn tại một sức mạnh đến từ linh hồn, mơ hồ hiện ra vô số hồn phách thê lương, phát ra những tiếng gào thét vô thanh.
Đây chính là một trong hai môn phái mạnh nhất trong Thiên Ngưu Châu. Đại Hồn Môn!
Trên Thiên Sơn tuyết đang rơi, từng bông tuyết rơi lên người, lên tóc Vương Lâm. Trên mặt đất, hắn vẫn đứng ở trong tuyết, nhìn về phía xa xa, không hề nhúc nhích.
Trong mắt hắn, đỉnh núi của Đại Hồn Môn kia cũng không phải là quá xa, nhưng trên thực tế thì cho dù là phi hành thông thường cũng phải mất mấy ngày mới có thể tới được. Sở dĩ xuất hiện cảm giác như vậy ngoài vì độ cao của Thiên Sơn, còn vì những gợn sóng từ Đại Hồn Môn kia lan ra, tạo nên sự sai lệch về thị giác.
Hồi lâu sau, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, thần thức của hắn chậm rãi tản ra. Dần dần hắn cảm nhận được ở bên dưới dãy núi ở chỗ của Đại Hồn Môn có địa hỏa chủ mạch của toàn bộ Thiên Ngưu Châu. Mạch này chia ra vô số chỉ mạch, ở sâu trong lòng đất trải dài khắp toàn bộ Thiên Ngưu Châu.
Trên chủ mạch này còn tồn tại một hỏa ý chí kinh người. Ý chí này không cho phép bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2019031/chuong-1725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.