Bốn chữ Vương Lâm quy lai này giống như do lôi đình tạo thành, lóe lên trong tâm thần Vương Lâm, dường như mang theo tiếng ầm vang, khiến thân thể hắn đứng bên cạnh cây cầu này chấn động lui lại phía sau mấy bước.
Thần sắc hắn biến hóa bất định, nhìn tấm bia đá bên cạnh cây cầu hòng, hai mắt từ từ tuôn ra hàn quang.
Không ngờ. Không ngờ trên Tiên Cương đại lục này lại có thể gặp chuyện thú vị tới thế này. Tính toán vượt năm tháng. Thần thông đạo pháp này đúng là thú vị.
Đại Hồn Môn có duyên với ta sao?
Vẻ trầm tư lóe lên trong mắt Vương Lâm.
Không biết nếu vừa rồi ta không na di vài lần thì sẽ gặp chuyện gì. Nhưng việc này cũng không cần thử nữa! Thanh Ngưu chân nhân của Đại Hồn Môn cũng tốt, cường giả của tông mông này trong vô số năm qua cũng tốt. Dù là ai, nếu có thể tính ra ta sẽ tới Đại Hồn Môn thu thập hấp thu địa hỏa chủ mạch của môn phái này.
Lại còn ở nơi này chờ ta đều là muốn nói có duyên với ta.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát. Đột nhiên khuôn mặt hiện lên nụ cười.
Thế cục này phá vỡ rất đơn giản. Nhưng ta sao lại phải phá chứ. Ta sẽ làm trưởng lão của Đại Hồn Môn này. Ta cũng muốn mượn Đại Hồn Môn mà hiểu thêm nhiều điều về Tiên Cương đại lục!
Thân thể Vương Lâm bước từng bước về phía sau. dưới chân lan ra gợn sóng, trong nháy mắt liền hoàn toàn biến mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2019016/chuong-1733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.