Ta lại sớm thức tỉnh trước một kiếp.
Nam tử trung niên nọ nhìn về phía xa, hồi lâu thì thào nói. Nửa ngày sau hắn cúi đầu. Ánh mắt đảo qua đống đổ nát, tản thần thức ra. Trong nháy mắt khi thần thức hắn tản ra, lập tức bao trùm cả từng tấc đất của đại lục này.
Hắn mơ hồ nhớ lại, rất lâu, rất lâu trước đây đã đi tới nơi này, hủy diệt toàn bộ nơi đây, giết chết tất cả sinh linh xong, hấp thu tử khí nơi này, đắm chìm vào trong bế quan.
Dựa theo hắn tính toán thì hẳn phải năm kiếp nữa mới thức dậy. Nhưng giờ phút này hắn lại dậy sớm một kiếp.
Là nơi nào truyền tới rung động xâm nhập linh hồn ta, khiến ta thức tỉnh sớm. Đó là khí tức của đồng loại. Chẳng lẽ có đồng loại mới sinh ra.
Nam tử này trầm mặc.
Trong trí nhớ của hắn, đã lâu lắm rồi có chút cảm nhận với phương hướng mà khí tức kia truyền tới.
Nơi đó hẳn là nơi của người thủ hộ.
Nam tử trung niên này suy tư một lát, chậm rãi đứng lên. Trong nháy mắt khi đứng dậy. Thân thể hắn lập tức lóe lên u quang, hóa thành một bộ trường bào màu đen. Bộ trường bào này bao phủ khuôn mặt, chỉ còn lại mái tóc dài kinh người kia dùng một phương thức xuyên thấu qua trường bào, buông xuống rất sâu.
Thân thể hắn thoáng một cái liền vọt lên bầu trời, mái tóc phất phới phía sau, xa xa nhìn lại trông như một con hắc long. Người này dần dần bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2018868/chuong-1807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.