Vương Lâm lắc đầu. Huyền Kiếp này hắn không biết người khác vượt qua thế nào nhưng tuyết kiếp phá không được chân thân của hắn, phong kiếp lại càng không thể đánh tan lực lượng thân thể hắn.
Dù là phong kiếp có duy trì liên tục mấy trăm năm thì cũng không thể đả động tới thân thể này.
Thân thể hắn đã không còn như năm đó, dưới sự cải tạo của lão già mặc lục bào lúc này đã dẻo dai phi thường. Loại dẻo dai này và sự mạnh mẽ vốn có kết hợp lại khiến cho loại phong kiếp này không thể rung chuyển Vương Lâm chút nào!
Giơ tay trái lên, Vương Lâm hướng về phía cơn lốc đang vờn quanh thân thể đột nhiên chụp một cái, tùy ý kéo mạnh! Tiếng ầm vang kinh thiên không ngừng truyền ra. Dưới lực lượng của Vương Lâm, cơn lốc này ầm ầm sụp đổ, trực tiếp tan nát cả chín tầng, khiến cho chín cơn lốc nổ tung, cuồng phong tràn về bốn phía, sau đó tiêu tán.
Gió tan, Vương Lâm vẫn ngồi nơi đó uống rượu, ngũ hành chân thân đứng phía sau hắn lạnh lùng nhìn bầu trời, không nhúc nhích gì.
Bầu trời âm u, giống như khuôn mặt âm trầm của một người. Từ từ những vùng mây Huyền Kiếp vô hình tràn ngập, bao phủ cả bầu trời, chầm chậm nhúc nhích. Tiếng sấm ầm ầm vang vọng tầng mây, những tia chớp thỉnh thoảng lóe lên chiếu sáng không gian.
Hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu ở ngoài mấy ngàn dặm nhìn thấy hai kiếp phong tuyết tan nát, lúc này lặng ngắt như tờ.
Tiếng sấm càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2018862/chuong-1809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.