Buông ngọc giản trong tay ra, Vương Lâm không để ý tới việc này nữa. Lúc này việc tu luyện hiện giờ của hắn đối với hắn mà nói, so với đại lễ phong hậu gì đó của Đạo Cổ hoàng tôn kia vẫn quan trọng hơn.
Chân thân của kim bản nguyên hẳn là mấy ngày nữa mới có thể ngưng tụ ra, đến lúc đó thì toàn bộ ngũ hành sẽ trở thành chân thân, sau khi dung hợp lại với nhau sẽ có thể chứng minh xem suy đoán lúc trước của ta có thành công hay không.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ chần chừ, hắn mơ hồ có chút lo lắng, nếu sau khi ngũ hành chân thân này hoàn chỉnh mà tu vi của hắn vẫn là Không Kiếp hậu kỳ như trước, thì suy đoán của hắn sẽ thất bại.
Một khi thất bại, thì Vương Lâm không thể không tạm thời bỏ qua phương thức ngưng tụ chân thân cho những bản nguyên còn lại, mà phải cảm ngộ được hư bản nguyên thứ tư sau sinh tử, nhân quả, chân giả.
Chỉ là hư bản nguyên này vốn là một thứ mơ hồ, hoàn toàn nhờ vào cơ duyên mới có thể minh ngộ, có lẽ mấy năm đã có thể đạt được, nhưng cũng có lẽ cả ngàn năm sau cũng vẫn không thể có một manh mối nào.
Chuyện như vậy khiến cho Vương Lâm chần chừ nhìn đám hào quang bị vây trong lớp sương mù lơ lửng ở phía trước người, dần dần lộ ra một vẻ mong đợi.
Hồi lâu sau, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, thu ánh mắt đang nhìn đám hào quang kia lại. Việc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2018650/chuong-1915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.