Ánh mắt Vương Lâm đang nhìn lên Đạp Thiên Kiều kia chậm rãi thu lại nhìn cánh cửa Thái Cổ Thần Cảnh do chín cây cột tạo thành giữa vùng biên mênh mông cuồn cuộn ở giữa Tiên Tộc và Cổ Tộc kia lần cuối.
Cho dù hiện giờ hắn đã có tu vi đi lên Đạp Thiên Kiều thứ hai nhưng nhìn về phía Thái Cổ Thần Cảnh kia vẫn không rõ ràng, dường như Thái Cổ Thần Cảnh này là một tồn tại vượt xa năng lực của Vương Lâm.
Nhìn vùng biển mênh mông cuồn cuộn như cuồng phong kia, rất lâu sau Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Ngay khi hắn nhắm mắt lại, ánh mắt hắn đã biến mất khỏi Tiên Cương đại lục.
Lúc mở mắt ra hắn đã đứng ở trong không gian kỳ dị này, trên Đạp Thiên Kiều khổng lồ thứ hai kia. Nhưng cúi đầu nhìn xuống, Vương Lâm thấy mình vẫn còn đứng ở trên cầu, nhưng không phải là đầu cầu mà đã ở cuối cầu.
Tất cả những chuyện vừa rồi đều là do hắn bước đi. Những chuyện này trong nháy mắt phát sinh trong quá trình hắn đi qua cầu giống như là mộng ảo, không thể phân biệt được thật giả.
Hắn nhìn Đạp Thiên Kiều này rồi nhìn cây cầu thứ ba thứ tư ở đằng xa. cho đến cây cầu thứ chín, còn có cảnh vật hư ảo ở đằng sau cây cầu thứ chín kia nhìn không rõ, vô cùng xa vời. Hắn càng nhìn càng thấy những thứ này trở nên xa vời hơn, dường như mỗi cây cầu đều giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua, khiến cho người ta đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-nghich/2018608/chuong-1937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.