Thật ra cho dù có được Thần Uy Long Tinh, cũng chưa chắc đã có thể kích hoạt lực Thần Uy, bằng không Long tộc cũng không chỉ có ba ngàn Long Thần. Nhưng tối thiểu cũng có được cơ hội, có thể nhận được lực Thần Uy hùng mạnh, hơn nữa kích phát rồi, nhất định sẽ là một trong sáu loại lực Thần Uy Vực Ngoại, hùng mạnh vô cùng.
Thanh lý chiến trường xong xuôi, Bất Ngôn tông bắt đầu phân tích giá trị chiến lợi phẩm, chuẩn bị phân phối công bình.
Trước khi chiến đấu. Dư Tắc Thành đã thỏa thuận xong với Bất Ngôn tông, công tác này giao cho bọn họ, quyền lợi này ưu tiên cho họ, để đổi lấy sự ủng hộ của họ. Đương nhiên Bất Ngôn tông cũng không quên ích lợi của Hiên Viên kiếm phái.
Đại chiến chấm dứt. người bị thương vô số, mỗi người mang thương, tuy nhiên bất kể là cụt tay cụt chân cũng không thành vấn đề. Gần như tất cả tu sĩ trong thiên hạ đều có được vô số bí pháp tu bổ tứ chỉ, chỉ cần không chết là có thể khôi phục bình thường.
Kẻ tử trận cũng không có biện pháp nào khác, chết cũng đã chết rồi. Tu sĩ tử trận có chừng hơn hai ngàn, trong đó có một ngàn bốn trăm sáu mươi bảy Nguyên Anh Chân Quân, chín trăm hai mươi ba Phản Hư Chân Nhất. Yêu tộc tử trận chừng một nửa, tuy rằng chiếm hết ưu thế, nhưng vẫn tử thương hết sức nặng nề. Có thể nói là giết địch một ngàn, mình tốn tám trăm.
Trong số các Nguyên Anh Chân Quân tử trận, có bốn trăm sáu mươi người trốn được Nguyên Anh. chỉ là thân thể tan tác. Những Nguyên Anh này gời tạm vào trong con rối của Bát Thần quan, do hảo hữu của bọn họ gìn giữ. Sau khi trở về đại lục Thương Khung, bọn họ sẽ tìm pháp thể khác, đoạt xá chuyển sinh.
Phản Hư Chân Nhất chết là chết triệt để, Nguyên Anh của họ bị Thiên Đạo nuốt lấy. Ngoại trừ một ít Phản Hư Chân Nhất có được Tiên Khí bảo vệ Nguyên Anh. những người khác chết đi triệt để.
Thi thể của những tu sĩ tử trận bắt đầu được sửa sang lại. Thật ra cũng không còn gì mà sửa sang, đại đa số không còn thi cốt, tự bạo mà chết, không lưu lại chút gì, chỉ có một phần tàn thi rất ít sót lại.
Những tàn thi này được sửa sang lại, sử dụng pháp thuật tu bổ đầy đủ, xương trắng mọc thịt, biến thành một thi thể hoàn chinh, cho vào quan tài.
Những tu sĩ không có thi thể cũng được dùng pháp phù viết tên trên đó, cho vào trong quan tài.
Dư Tắc Thành dẫn dắt các tu sĩ còn sống sót bắt đầu cúng tế bọn họ. Không có sự hy sinh của họ, vậy sẽ không có thắng lợi lúc này.
Nghi thức trang nghiêm, đơn giản, sau khi trở về sẽ cúng tế thêm lần nữa. Hiện tại cúng tế kết thúc, những quan tài này sẽ có đội ngũ chuyên môn hộ tống bọn họ trở về quê nhà. Nguyện vọng của bọn họ trước khi chiến đấu, cũng sẽ có đội ngũ chuyên môn hoàn thành thay bọn họ.
Đại chiến chấm dứt. vì để kỷ niệm trận chiến lần này, Dư Tắc Thành quyết định cho đúc vô số bia đồng rất lớn, sau đó đặt ở mỗi cửa ải địa vực khắp trên thế giới Thương Khung một cái.
Trên đó viết rất rõ ràng từ đầu chí cuối về trận chiến lần này, ghi rõ tính danh tu sĩ các phái tham chiến, các Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất tử trận cũng được viết ra, để kỷ niệm.
Dư Tắc Thành vừa đưa ra đề nghị này, lập tức nhận được vô số ý kiến tán thành. Có câu hổ chết để da. người ta chết để tiếng, sống trên đời này lưu lại dấu ấn của mình, chính là tâm nguyện lớn nhất của đời người.
Cho dù tương lai mình chết đi, bia đồng kia vẫn tồn tại nhiều vạn năm. Sau này vô số tu sĩ. phàm nhân đi qua cửa ải địa vực, nhìn thấy bia đồng sẽ nhớ tới trận chiến năm xưa. nhắc tới tên mình, bình luận chiến tích của mình, coi như mình cũng không sống uổng đời này.
Lập tức mọi người tuyển cử người đức cao vọng trọng chấp bút. khắc chữ lên bia. Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng sẽ do Tông chủ đương nhiệm của Trá Ngôn Khâu Mặt tông chấp bút. lập tức một áng văn như cẩm tú chậm rãi ra đời.
Sở dĩ chọn y là vì, nhờ có bút pháp hết sức thần kỳ của y, nguy cơ lần này được phóng đại lên gấp hàng chục hàng trăm lần. Đọc áng văn này, tất cả tu sĩ có mặt ở đây đều đỏ bừng vì ngượng, nhưng vì thiên cô lưu danh, cho nên cũng bỏ qua.
Nhiều năm sau, những tu sĩ ở đây hoặc phi thăng, hoặc chuyển thế, không còn trên thế gian này, nhưng hậu nhân bọn họ vẫn thường lấy chuyện này ra khoe khoang một cách tự hào.
Năm đó tổ tiên của ta từng đổ máu vì Nhân tộc, đại chiến Hải tộc. Tổ tiên của ngươi thì sao, sợ tới mức lẩn trốn thân mình, ngươi quả là con cháu của phế vật...
Dần dần thanh danh này, sự tích tổ tiên này biến thành một loại vốn liếng trong Đại Liên Minh Tu Tiên tương lai.
Danh đã có, bắt đầu chia lợi.
Dựa theo ước định trước khi đại chiến, bắt đầu phân phối chiến lợi phẩm, đầu tiên chính là những tu sĩ tử trận. Không thể để cho bọn họ vừa đổ máu vừa rơi lệ, ban thưởng hoàn thành tâm nguyện cho bọn họ. Như vậy có ban thưởng vật chất, hoàn thành tâm nguyện, các tu sĩ mới cam tâm tình nguyện ra sức.
Sau đó là phân chia cho những người còn sống. Dựa theo tình trạng ra sức trong đại chiến, sẽ do mười đại thượng môn như Bất Ngôn tông, Hạo Nhiên Chính Khí tông, Tâm Ma tông... tiến hành đánh giá.
Thái Dương Thần Cốc, Huyền Thủy tông, Thông Huyền Thiên Cơ cốc... phàm là tu sĩ tham gia chiến đấu đều có được bảo vật, ai nấy đều có thu hoạch. Cái gọi là phân chia như vậy thật ra cũng không phải tuyệt đối công bằng, bất quá chỉ được ba phần công bằng. Nhưng như vậy mọi người đều không có ý kiến, tránh cho xuất hiện cục diện chỉ có thể chung hoạn nạn mà không thể cùng phú quý.
Trận chiến này thu hoạch rất lớn, bản thân Tử Tinh Thiên Vũ là do vô số Tử Tinh tạo thành, trong đó còn có vô số thiên tài địa bảo do các Hải tộc chuẩn bị đại chiến tập trung lại, còn có vô số linh thạch, cuối cùng các tu sĩ Nhân tộc được hưởng.
Năm xưa khi Dư Tắc Thành còn đang thí luyện ở Nam Hài, đã biết Hải tộc hết sức giàu có. Những tài liệu, bảo vật quý hiếm ở Nhân tộc, trong Hải tộc là bình thường tới cực điểm, nhiều vô số kể.
Chủ yếu là vì Thương Khung Hải là do Hải tộc khống chế, rộng lớn hơn đại lục Thương Khung của Nhân tộc rất nhiều lần. Tuy rằng có nhiều địa phương cũng là hoang vắng, nhưng
tổng thể tài nguyên vẫn nhiều hơn đại lục Thương Khung. Ngoài ra Hải tộc có thể khống chế các loại hải thú, thủ hạ vô số, có thể tùy ý khai thác, cho nên tài nguyên vô số. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhân tộc ở đại lục Thương Khung, tuy rằng rộng lớn, nhưng tu sĩ vô số, nhiều năm qua đi đã khai thác hết lần này tới lần khác, tự nhiên tài nguyên hết sức thưa thớt.
Sau khi phân phối vô số thiên tài địa bảo, bắt đầu trở về đại lục Thương Khung. Có tu sĩ trực tiếp trở về, có tu sĩ gọi thêm vài bằng hữu, không trở về ngay tức khắc, Long Thần Hải tộc trong Thương Khung Hải chết hầu như không còn. nhà cửa bọn chúng hoàn toàn không còn cao thủ trấn thủ. chính là lúc thế lực suy yếu. Lúc này tới đó cướp bóc một phen, hoàn toàn chính là thu hoạch không đếm xuể.
Như vậy có người đi cướp bóc Long tộc đạt được toàn thắng, lại thêm một lần thu hoạch vô số. Nhưng có người lại húc đầu vào tường, gặp phải địch nhân hùng mạnh, tử thương nặng nề, rốt cục không còn sống sót trở lại đại lục Thương Khung.
Đây là người nào vận nấy.
Rất nhiều hảo hữu của Dư Tắc Thành lục tục rời khỏi, Dư Tắc Thành nhất nhất tiễn đưa. Có người yêu, có hảo hữu của hắn. cũng có địch nhân của hắn. rốt cục tất cả rời khỏi.
Kiếm cưu Hiên Viên kiếm phái bay lên, Dư Tắc Thành đã ra lệnh cho bọn họ trở về Hiên Viên kiếm phái, còn hắn vẫn ở lại nơi này. Bởi vì sau khi đại chiến chấm dứt, Đoạt Hồn Hủ Cốt Cưu đã truyền âm bảo Dư Tắc Thành chờ y.
Đa số tu sĩ rời khỏi, cuối cùng trên đại lục này chỉ còn mình Dư Tắc Thành. Đại lục dưới chân hắn sau một ngày một đêm bắt đầu sụp đổ, hóa thành nước biển trở lại như trước, bí pháp thúc giục Tức Nhưỡng đã không còn tác dụng.
Trăm vạn dặm thiên địa lại hóa thành biển cả, vô số pháp tắc Thiên Đạo được vận dụng ở nơi này, trở nên hỗn loạn vô cùng. Không biết có phải là do tác dụng của Tức Nhưỡng, hay vì vận dụng pháp tắc Thiên Đạo quá nhiều, vùng biển này trở nên vô cùng tĩnh mịch. Ngay cả rong rêu vốn có sức sống vô cùng mạnh mẽ, nhưng vạn năm sau cũng không thể nào sinh trường.
Hài tộc Long tộc tử trận ở đây rất nhiều, khoảng vài vạn năm sau, Hải tộc mới có thể khôi phục lại. Bọn chúng gọi vùng biến này là Tử Hài đê kỷ niệm thảm bại lần đó. Bọn chúng lệnh cho hải thú hài ngư thủ hạ của mình không được tới vùng biển này kiếm ăn. bởi vì vô số huyết nhục tổ tiên của chúng đã đổ xuống tại vùng này.
Đại lục hóa biển, nơi này trở lại thành biển cả như trước, gió biển lạnh thấu xương, giống như vô số Long thần đang gào khóc.
Hiện tại Dư Tắc Thành vẫn chưa thể rời đi. Đối với những người khác, cuộc chiến đã chấm dứt. nhưng đối với Dư Tắc Thành mới chỉ là bắt đầu, bởi vì cho tới bây giờ, đám Ma Thần vẫn chưa xuất hiện. Vì sao bọn chúng cứ ngồi xem Long tộc bị giết chết như vậy, lại không xuất hiện, Định Hải Châm ở nơi nào, rốt cục bọn chúng muốn gì? Đây là những điều nghi vấn trong lòng Dư Tắc Thành.
Cho nên hắn không rời khỏi, trận chiến chân chính mới chỉ là bắt đầu.
Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi mọi người rời đi, chờ đợi đại lục hóa thành biển cả hoàn chinh, chờ mặt trời lên rồi lại xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]