Thanh âm quen thuộc, sương mặt quen thuộc, là mẫu thân. Là mẫu thân bao nhiêu năm qua hắn chưa từng gặp lại, đang đứng trước mặt mình, lo lắng nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ từ hòa.
Dư Tắc Thành mỉm cười nói:
- Tình cảnh này thật là quen thuộc, quá khứ này thật đẹp. Đáng tiếc là hai trăm năm trước, ta cũng từng trải qua giấc mộng này rồi.
Dư Tắc Thành đứng giữa không trung không nhúc nhích, dường như đang ngủ say.
Mộng Thần u Ly hóa thành một luồng hào quang bay vào Mi Tâm của Dư Tắc Thành, chính là một đòn sau cuối của y.
Lúc này nguyên thần Dư Tắc Thành đã rời khỏi tiên thuật của mình, dung hợp cùng nguyên thần của Mộng Thần u Ly thành một thể, rơi vào vô số mộng cảnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhớ tới năm xưa. trên đường tới Hiên Viên kiếm phái gặp phải cổ Thận Thú, cũng gặp ảo mộng như hiện tại. Chuyện năm xưa như nước chày mây trôi, dần dần tái hiện.
Dư Tắc Thành nhìn mẫu thân trong mộng, khẽ nhắm mắt lại:
- Tình cảnh này vô cùng quen thuộc, đáng tiếc rằng mộng chỉ là mộng, vĩnh viễn không phải là sự thật.
Dứt lời kiếm quang chợt lóe, vạn vật tan nát, mộng cảnh biến mất.
Nháy mắt Dư Tắc Thành thấy mình đang ở trên Thiên Đạo phong, Nam Thiên Chân Quân
đang ở trước mắt mỉm cười nhìn hắn. ánh mắt ông hết sức hiền hòa.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Ôi, so ra u Ly ngươi kém xa Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngao/2065147/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.