Chương trước
Chương sau
Nhìn sang bên cạnh, dãy núi kéo dài ra xa tít tắp, giống như một con rồng thật dài đang bay về cuối chân trời. Tà Nguyên Tiên sơn chính là đầu rồng, đồi núi chập chùng, tầng tầng lớp lớp như những cơn sóng biến. Thế núi hùng vĩ bao la, dưới ánh mặt trời toát ra khí thế kinh người, trông phiêu hốt giữa đám sương mù lờn vờn mờ mờ ảo ảo.

Đây là sơn môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông, lần trước Dư Tắc Thành tới đây đến nay đã hơn trăm năm. Còn nhớ lần ấy đang lúc cử hành đại hội Phượng cầu Hoàng, mình đã phá tan đại hội, quen biết Thanh Y Chân Quân. Không biết hiện tại nàng ra sao, có còn xinh đẹp như trước nữa hay không.

Phía trước chính là sơn môn của Cực Lạc Tiêu Hồn tông. Chỉ thấy phía trước sơn môn có vô số tu sĩ kẻ tới người lui, từng luồng kiếm quang sáng chói bay lên đáp xuống không ngừng, vẫn náo nhiệt như năm nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Dư Tắc Thành lắc đầu. đáp xuống đất, lập tức thân hình biến hóa, trở thành Nhiên Đăng Chân Nhân năm xưa. cảnh giới Kim Đan, che giấu thân phận.

Đi tới trước sơn môn, Dư Tắc Thành khẽ cau mày. Nơi này hoàn toàn tự do ra vào, không hề có tu sĩ bảo vệ, chẳng lẽ đây là môn phái tu tiên sao, chẳng lẽ mình lại gặp đại hội Phượng Cầu Hoàng nữa?

Dư Tắc Thành tiến vào sơn môn, nơi này cũng như trước đây, điểm khác chính là khí tức thối nát càng nồng đậm hơn. hơn nữa trở nên vô cùng hỗn loạn so với trước kia.

Tuy rằng khi trước Thủy Ngọc Tiên Tử cũng đã mê loạn, nhưng ngoài lỏng trong chật, cả Cực Lạc Tiêu Hồn tông đều nằm trong sự khống chế của nàng. Nhưng hiện tại nhìn vô số tu sĩ đang lui tới khắp nơi, Dư Tắc Thành có cảm giác như nơi này đã hoàn toàn hỗn loạn.

Có chuyện gì vậy... Dư Tắc Thành tìm một tên Kim Đan Chân Nhân, ánh mất thoáng động. Tên Kim Đan Chân Nhân kia lập tức cho rằng Dư Tắc Thành là trưởng bối, chủ nhân của mình, lập tức thành thật kể rõ tình hình.

Thì ra Thủy Ngọc Tiên Tử đã mất tích, vào ba năm trước nàng đã rời khỏi Cực Lạc Tiêu Hồn tông, không biết đi tìm cái gì. Nàng đi đã ba năm qua không có chút tin tức nào, nghe đồn đã chết.

Năm xưa Cực Lạc Tiêu Hồn tông kết minh cùng Hiên Viên kiếm phái, được Hiên Viên kiếm phái trợ giúp, đám đệ tử thăng lên cảnh giới Nguyên Anh có chừng hai mươi ba người, trong đó còn có bốn người thăng tiến Chân Nhất Thần Quân. Kim Đan Chân Nhân có tới hai trăm.

Kết quả sau khi Thủy Ngọc Tiên Tử rời khỏi, môn phái trở nên vô cùng hỗn loạn, xuất hiện chỗ trống quyền lực, đám Chân Nhất Thần Quân này bắt đầu tranh chấp với nhau, hình thành bốn thế lực lớn, nội đấu không ngừng. Thậm chí toàn môn phái đã sống mái với nhau ba lượt, tử thương vô số, rơi vào cục diện chia rẽ, hỗn loạn vô cùng.

Đám tu sĩ này toàn là tân khách do các Chân Nhất Thần Quân kia mời tới, sắp sửa xảy ra một trận sống mái với nhau.

Lúc Thủy Ngọc Tiên Tử cầm quyền, trong môn chỉ có nô tài mà không có nhân tài. Sau khi nàng biến mất đột ngột, đệ tử tiếp tục sách lược thống trị môn phái của nàng, nhưng lại không có được năng lực thống trị, cho nên gây ra cục diện hỗn loạn như vậy.

Đây gọi là thành vì vậy, bại cũng vì vậy.

Cực Lạc Tiêu Hồn tông chấn hung nhờ Thủy Ngọc Tiên Tử, nhưng cũng sụp đổ vì nàng.

Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Vậy chưởng môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông đâu?

Tên Kim Đan Chân Nhân kia cười ha hà:

- Tên công tử bột ấy, nhắc tới y làm gì, chỉ là một tên chưởng môn phế vật. Cả đời y là đóa hoa trong nhà kính, hết thảy là do lão yêu bà cho hắn. chỉ là một con rối mà thôi.

- Bất quá y làm chức chưởng môn này lại vô cùng ổn thỏa, ngươi có biết vì sao đám Chân Nhất Thần Quân này lại tranh đấu với nhau không? Ta cho ngươi biết, chính là vì muốn tranh đoạt y.

- Y quá anh tuấn, nam nhân anh tuấn tới mức như y quả thật chính là yêu nghiệt. Nghe nói chưởng môn Long Dương giáo còn phải chết mê chết mệt vì y, sẵn lòng vì y mà chết.

- Quả thật không có số phận nào giống nhau, y sống vô cùng tiêu sái, hậu cung vô số, mỹ nữ thành đàn. thật sự là hâm mộ.

Vừa nghe như vậy, sắc mặt Dư Tắc Thành tỏ ra buồn bã vô cùng. Theo lời tên Kim Đan Chân Nhân này, cuộc sống của con mình cũng không lấy gì làm tốt đẹp, xem ra mình tới nơi này là vô cùng chính xác.

Dư Tắc Thành bèn rời khỏi nơi này, tên Kim Đan Chân Nhân kia lát sau tinh lại, ngơ ngác không biết chuyện gì, có lẽ là tẩu hỏa nhập ma. Y vô cùng sợ hãi, vội vàng trở về môn phái bế quan ba năm. nhờ vậy mới tránh được một kiếp.

Dư Tắc Thành tiếp tục đi về phía trước, tiến vào sơn môn, phía trước là một quảng trường thật lớn, có hình chữ nhật, dài ngàn trượng, rộng năm trăm trượng, lát đá cẩm thạch bóng loáng như sương. Xung quanh lan can bằng cẩm thạch, có nhiều lôi tháp kỳ dị, thỉnh thoảng có lôi điện lóe lên. Ngoài ra còn có mười hai hỏa đàn, trong đó lửa cháy rừng rực quanh năm không dứt, soi sáng ban đêm chẳng khác ban ngày.

Nơi đây có bốn tên Kim Đan Chân Nhân Cực Lạc Tiêu Hồn tông bảo vệ, nhưng Dư Tắc Thành ung dung đi qua trước mặt bọn chúng, không tên nào nhìn thấy.

Đại xảo nhược ngu, lực lượng trong cơ thể Dư Tắc Thành vô cùng mạnh mẽ, làm cho bọn chúng không thể nhìn thấy mình, thoải mái thông qua nơi này.

Lên cao chừng trăm trượng nhìn xuống, cả quảng trường lọt vào tầm mất. Từ đây có thể nhìn thấy sương mù lãng đãng xa xa, thỉnh thoảng có một cơn gió mạnh thổi qua, quét tan mây mù, bên dưới sương mù chính là vực sâu không đáy.

Đi tiếp lên trên là tới đinh núi nằm khuất trong mây. Đứng dưới nhìn lên chỉ thấy bậc thang kéo dài liên miên bất tuyệt, không thể nào đếm xuể.

Mỗi bậc thang bạch ngọc rộng mười thước, cao hơn thước, mỗi bậc như vậy đều sạch bóng không một hạt bụi, toát ra ánh sáng mờ mờ. Quan sát cẩn thận sẽ thấy trên các bậc thang đều có khắc vô số phù chú phù văn. mỗi một phù văn như vậy toát ra pháp lực vô cùng.

Cuối bậc thang bạch ngọc là tiến vào trong đại điện tiên phủ, bên trong ca múa tưng bừng.

Năm xưa Dư Tắc Thành ở nơi này lực áp quần hùng, phá hỏng đại hội Phượng cầu Hoàng. Hôm nay trở về chốn cũ, trong lòng không khỏi bùi ngùi cảm khái.

Bên trong đại điện, mười hai Kim Đan Chân Nhân Cực Lạc Tiêu Hồn tông đang múa điệu Thiên Ma Vũ tuyệt trần. Tà âm vang vọng đại điện, lụa móng múa may, để lộ những cặp đùi trắng nõn. nhiếp hồn đoạt phách.

Trong đại điện này có bốn nhóm tân khách, chia ra ngồi ở bốn góc, trong lòng ôm mỹ nữ Cực Lạc Tiêu Hồn tông, uống rượu ngon xem ca múa.

Trong bốn nhóm tân khách này, mỗi nhóm có một tên Phản Hư Chân Nhất, trong đó có ba người hoàn toàn che giấu tu vi, trà trộn trong đám đệ tử cấp thấp, chỉ có một người hoàn toàn hiển lộ tu vi.

Đám đệ tử cấp thấp của bốn nhóm tân khách này thỉnh thoảng trợn mất nhìn nhau, xem ra quan hệ giữa bọn chúng với nhau cũng là không tốt. Nhưng đám Chân Nhất Thần Quân lẩn trốn lại thỉnh thoảng truyền âm với nhau, cái gọi là quan hệ bất hòa hoàn toàn chỉ là giả vờ giả vịt. Mục đích của chúng chỉ có một. tức là lừa gạt chủ nhân Cực Lạc Tiêu Hồn tông, manh tâm sâu hiểm.

ở trung tâm đại điện, trên bảo tọa thật lớn, Dư Tắc Thành liếc mất nhìn qua lập tức thấy được con mình. Hương Ngư Nhi.

Chỉ cần người có mất là phải nhìn y, y giống như một từ trường khổng lồ phát ra ma lực vô biên, khiến cho vạn người chú mục, là tiêu điểm của nhân gian, ánh mất mọi người cứ thỉnh thoảng lại đào qua trên người y.

Dáng vẻ y hết sức thâm trầm, lạnh lùng như băng giá, mười phần lãnh khốc. Nhưng các nữ tu sĩ nhìn y bằng ánh mất hết sức dịu dàng, hận không thể vồ lấy y, ôm ấp y, khiến cho sương mặt lạnh lùng của y phải tan chày trong lồng ngực các nàng.

Nếu y mỉm cười, chắc chắn là có vạn người chết mê chết mệt, thậm chí nam nhân cũng không thể trốn thoát.

Chắc chắn y là con mình, bởi vì dung mạo y giống mình như đúc.

Nếu Dư Tắc Thành không thay đổi hình dạng, hai người cùng đứng chung với nhau, cũng sẽ không ai nói rằng bọn họ giống nhau. Khí thế, nét đẹp của Hương Ngư Nhi đã vượt xa dung mạo bình thường.

Khí thế như vậy không phải là khí thế thông thường, chính là một loại pháp tắc Thiên Đạo. Năm xưa Nhã Hương mẫu thân y bị Thích Đề Hoàn Nhân bất đi, tiến hành điều chế, dung hợp Thiên Đạo làm quên vào thân thể của nàng, khiến cho người đời hoàn toàn không nhớ tới nàng.

Sau thậm chí Thiên kiếp suýt chút nữa quên đi Nhã Hương, cho nên nàng mới có khả năng luyện chế ra viên vô thượng thần đan kia.

Vật cực tất phản, đứa con mà Nhã Hương sinh ra hoàn toàn ngược lại. Thiên Đạo làm quên biến hóa đến cùng cực. đã hóa thành Thiên Đạo Hấp Dần. cho nên tất cả mọi người ở đây đều bị Thiên Đạo Hấp Dần của y phán tán thu hút.

Người đời không biết, cho rằng dung mạo y xuất chúng hơn người, vô cùng anh tuấn, thật ra không phải, đây là do pháp tắc Thiên Đạo trời sinh gây ra.

Hương Ngư Nhi ngồi trên bảo tọa, trong lòng y có một nữ tử dịu dàng như một con mèo nhỏ, giống như sủng vật, phong tình vạn chúng nằm trên đùi y.

Hương Ngư Nhi giơ tay vuốt ve cổ nàng, nàng khẽ rên hừ hừ, quả thật chẳng khác một con mèo đang làm nũng.

Dưới chân y còn có năm. sáu mỹ nữ, không ngờ toàn là Nguyên Anh Chân Quân. Các nàng ngồi vô cùng ngoan ngoãn dưới chân y, dáng vẻ như một hậu cung hết sức hài hòa.

Dư Tắc Thành dùng thần thức đào qua, lập tức vô cùng sửng sốt. Hắn không thể ngờ rằng nữ tử đang ngồi trong lòng Hương Ngư Nhi chính là Thanh Y Chân Quân năm xưa. bất quá hiện tại đã là Thanh Y Thần Quân.

Trong số tân khách, tên Chân Nhất Thần Quân duy nhất hiển lộ thân phận chợt lên tiếng nói:

- Thanh Y đạo hữu, ba ngày sau khi chuyện thành, lời hứa cho chúng ta động phủ Tà Tùng sơn, mó linh thạch Bắc Thiên các sẽ không thay đổi chứ?

Thanh Y Thần Quân nói:

- Yên tâm đi, Thanh y ta đã nói ra chắc chắn sẽ giữ lời. Chỉ cần không cho ba tên tiện nhân kia, sau khi trở về sơn môn, sẽ tặng động phủ Tà Tùng sơn, mỏ linh thạch Bắc Thiên các cho ngươi, Chưởng Văn đạo hữu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.