Chương trước
Chương sau
Nhưng Dư Tắc Thành biết Kiếm Lão Nhân còn lợi hại hơn nữa. Năm xưa Kiếm Lão Nhân xuất hiện trước mặt hắn. nhìn qua không có điểm nào là đáng sợ. Lúc ấy ở nhân gian, mình mới chỉ là Kim Đan Chân Nhân, lão đã là như vậy.

Hiện tại ở Tiên Giới, mình đã trở thành Tiên Nhân, lão vẫn là như vậy, nén ép lực lượng của mình ức vạn lần, hơn nữa còn có thể khống chế thoải mái, tuyệt đối không có chuyện không khống chế được, đây mới chân chính là chỗ đáng sợ.

Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên đã rời khỏi nơi này, dù tra xét Ngọc Điệp tiên tử cũng là vô ích. bất quá Dư Tắc Thành vẫn tiến vào trong điện.

Ngọc Điệp tiên tử đang ngồi trong đại điện, mặt mày u sầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Thấy Dư Tắc Thành tiến vào, Ngọc Điệp tiên tử miễn cưỡng đứng dậy tiếp đãi, từ đó Dư Tắc Thành có thể thấy được, rõ ràng nàng đang lo lắng chuyện gì.

Huyền Sương tiên tử, Ẩn MỊ Tiên Tử cũng đang ở nơi này, dáng vẻ cũng đang lo buồn như vậy.

Nhìn thấy Dư Tắc Thành, hai nàng tỏ ra căm hận không nói nên lời.

Ngọc Điệp tiên tử lên tiếng nói:

- Diệt Độ Tiên Nhân, ngươi tới rồi sao, phải chăng ngươi tới từ Ma Di Thiên, phụng mệnh của Tiên Tôn vô thượng, cũng tới đây uy hiếp đám nữ nhân chân yếu tay mềm chúng ta?

Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra, mục đích của Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên là uy hiếp các tiên tử này. Thật là bi ổi, chuyện như vậy mà cũng có thể làm được, cũng xung là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên... Nguồn truyện: Truyện FULL

Bất quá nghĩ lại như vậy cũng phải, bọn chúng là Tiên tộc, muốn gì thì nói thẳng, không giống như Nhân tộc đấu tâm đấu trí, lừa gạt lẫn nhau.

Ẩn MỊ Tiên Tử nói:

- Thì ra là ngươi cố ý tới đây, mục đích là vì tiếp cận Cữu muội, xem như ta nhìn lầm người, thật không ngờ ngươi lại là người như vậy...

Vẻ mặt của nàng lúc này tỏ ra khinh bỉ vô cùng.

Dư Tắc Thành bình thản nói:

- Ta quả thật là đệ tử của Ma Di Thiên, ta biết có nói gì, mọi người cũng sẽ không tin tường.

- Nhưng ta muốn nói một câu, ta không có ác ý gì đối với các vị, cái gọi là thần đan kia không có ý nghĩa gì với ta. Nếu các vị tiên tử không xem ta là địch, tin tường ở ta, ta có thể bảo đàm an toàn cho các vị.

- Đây không phải là lời hứa của ta, mà là lời hứa của Giới chủ Đông Phương Tiên Giới.

- Đồng thời ta cũng muốn nói, ta đối với Nhã Hương hoàn toàn là một tấm chân tình, chuyện ta tới đây hoàn toàn là ngẫu nhiên trùng hợp.

Ngọc Điệp tiên tử cười nói:

- Thần đan... không ngờ lại có thần đan gì đó, quả thật chẳng khác nào chuyện đùa. Chúng ta bất quá chỉ là một đám Tiên Nhân nho nhỏ, làm sao có khả năng luyện chế ra thần đan khiến cho đám Kim Tiên phải thèm nhỏ dãi như vậy?

- Yên tâm đi, thất phu vô tội, vì có ngọc mà mang tội, đạo lý này chúng ta hiểu được. Sau khi phát hiện thần đan. chúng ta sẽ lập tức ném nó đi, thứ này chính là tai họa.

- Nếu không phải bọn họ đã cảnh cáo ta không được phá hỏng việc luyện đan. hiện tại ta đã hủy đi lò luyện.

Trong lúc còn đang nói chuyện, các vị tiên tử còn lại cũng đã lục tục tới đây, là bị Ngọc Điệp tiên tử triệu tới khẩn cấp.

Ngọc Điệp tiên tử liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái ra ý tiễn khách. Dư Tắc Thành bèn cáo từ. rời khỏi nơi này.

Hiện tại chín người bắt đầu bàn bạc, Ngọc Điệp tiên tử kể ra hết thảy sự tình, sau đó mới nói:

- Các vị tỷ muội, các ngươi hãy đi cả đi, giao Tiên quốc của các ngươi lại cho ta, các ngươi hãy lập tức rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, năm. bày tháng sau hãy quay về.

Ẩn MỊ Tiên Tử nói:

- Đi... đi đâu bây giờ, đây là nhà của chúng ta, thế giới của chúng ta. Chúng ta sinh ra ở đây thì cũng phải chết ở đây, muội sẽ không đi đâu hết.

Huyền Sương tiên tử nói:

- Không đi, sinh, tử, tại đây.

Vọng Nguyệt tiên tử nói:

- Thật ra cũng không tới nỗi đáng sợ như vậy, nếu thần đan xuất hiện, chúng ta lập tức

đưa cho bọn họ, chăng lẽ bọn họ lại làm khó chúng ta sao?

Nam Nhu tiên tử nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta còn có thể bán đấu giá. cũng giống như từ trước tới nay, ai trả giá cao sẽ được, có lẽ chúng ta sẽ kiếm được một số không nhỏ.

Ẩn MỊ Tiên Tử nói:

- Các tỷ muội không biết nguy cơ hiểm ác trong chuyện này. Bọn họ là cao thủ chí cao, chỉ cần động thủ, dư chấn lan ra cũng đủ khiến cho chúng ta tan thành tro bụi.

- Thật ra cần gì phải uy hiếp chúng ta, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cao như vậy, chi

cần cho chúng ta chút ích lợi là đủ mua chuộc.

- Nhưng vì bọn họ quá nhiều, mặt ít ruồi nhiều... ở nhân gian ta từng thấy qua chuyện như vậy. Tai bay vạ gió xảy ra đột ngột, cũng như phàm nhân phát hiện ra tiên bảo, vì có ngọc mà mang tội, chết không chỗ chôn thây.

Vừa nghe như vậy, lập tức mọi người á khẩu, không biết nói gì.

Đột nhiên Ẩn MỊ Tiên Tử lên tiếng nói:

- Sợ gì, tỷ muội chúng ta sống ở nhân gian cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị ai ức hiếp. Tới Tiên Giới cũng là như vậy, cùng lắm thì vỗ tay một cái, đồng quy ư tận, có gì mà phải lo lắng?

Trước kia Dư Tắc Thành gặp nàng, nàng vẫn giữ bộ dáng yêu kiều mê hoặc, hận không thể thu hút nam nhân trong thiên hạ quỳ dưới chân mình. Nhưng hôm nay nàng thốt ra những lời này, tỏ ra vô cùng hiên ngang uy vũ, đây mới chân chính là Ẩn MỊ Tiên Tử.

Huyền Sương tiên tử chợt lên tiếng nói:

- Thà làm ngọc nát, không làm ngói lành.

Lập tức các tiên tử khác cũng nói theo:

- Thà làm ngọc nát, không làm ngói lành.

Ngọc Điệp tiên tử quả quyết:

- Đúng vậy, sinh, tử, tại đây. Thà làm ngọc nát, không làm ngói lành!

- Ta không tin những cao thủ như Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên thật sự ức hiếp đám nữ nhi chân yếu tay mềm chúng ta. Mà chúng ta cũng không phải là dễ chọc, đây là Tiên quốc của chúng ta, thế giới của chúng ta, dù chết cũng phải nhuộm máu toàn thân kẻ địch.

Ẩn MỊ Tiên Tử nói:

- Tỷ muội đồng lòng.

Những tiên tử khác hô theo:

- Cất vàng đoạn ngọc.

Các tỷ muội tỏ ra vô cùng kiên quyết, sau đó bắt đầu tán gẫu với nhau. Bất quá nội dung về sau đã dần dần thay đổi, không còn là tư tường như ban đầu nữa. dần dần trở thành nếu được thần đan. phải đổi lấy chút lợi lộc gì mới được.

Một người nói tối thiểu cũng phải đổi lấy bí pháp tấn giai Phi Tiên. Người khác nói Phi Tiên không được, tối thiêu phải lấy bí pháp Thiên Tiên. Người khác nói như vậy cũng quá ít. tối thiểu cũng phải trăm tiên phương mới được.

Dần dần đề tài trở thành sau ngày rằm tháng Bảy, sẽ cử hành đại hội đấu giá thế nào, làm sao để chuyển đổi thần đan này trở thành ích lợi lớn nhất. Bọn họ càng nói càng tỏ ra hưng phấn, lúc này không còn nghe ai nhấc ngọc nát ngói lành gì đó nữa.

Cuối cùng các vị tiên tử giải tán. ai nấy tỏ ra vô cùng hưng phấn. Dường như là do vô số Tiên tệ, cơ duyên trước mắt, không hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Cũng có thể là do không còn sợ chết nữa, cho nên không còn gì là đáng sợ.

Mọi người ai về chỗ nấy, Dư Tắc Thành tới tìm Nhã Hương, thấy nàng ngồi yên một chỗ không cử động, mặt mày cau có.

Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Nhã Hương tỷ, tỷ làm sao vậy, đệ thật sự chỉ ngẫu nhiên tới đây mà thôi, quả thật không có...

Nhã Hương nhìn Dư Tắc Thành cười, ngất lời hắn:

- Ta biết đệ không phải là loại người như vậy, thật ra Đại tỷ cũng vì tức giận cho nên mới

nói như vậy. Trong số những Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chí cao vô thượng này, lời hứa của người đứng đầu Ma Di Thiên hoàn toàn có thể tin được. Đây là uy tín mà ông đã tích lũy hàng ngàn năm qua trên Tiên Giới, dù là tử địch cũng tin tưởng lời ông.

- Chuyện ta lo lắng không phải là chuyện này, cái gọi là thần đan có lẽ thật sự tồn tại, bất quá thái độ của các vị tỷ tỷ dường như có vấn đề.

Nhã Hương cau mày trầm ngâm một lúc, sau đó nói tiếp:

- Biết nói sao đây, tóm lại là ta vẫn cảm thấy khác thường. Ngoại trừ Tam. Tứ tỷ ra, hai người này là lo lắng thật sự, những người còn lại có vẻ khác lạ, dường như bọn họ đang mong chờ thần đan này xuất hiện vậy...

- Ôi... thần vật như vậy, chúng ta sao thể chạm vào, nếu ta lấy được, nhất định sẽ ném nó đi thật xa.

- Bất quá dù sao đi nữa, bất kể đan thành hay không, bất kể tương lai thế nào, từ nay về sau chỗ chúng ta sẽ không còn được yên ổn như trong quá khứ.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Nhã Hương tỷ, sau khi chuyện này xong xuôi, tỷ hãy đi cùng đệ, chúng ta tới Ma Di Thiên, nơi đó nhất định sẽ yên tĩnh không kém nơi này.

Nhã Hương nhìn Dư Tắc Thành gật gật đầu, xem như hứa hẹn.

Dư Tắc Thành vô cùng mừng rỡ, ôm chầm lấy Nhã Hương, cao hứng vô cùng.

Hai người tiếp tục tán gẫu, Dư Tắc Thành hỏi:

- Đúng rồi, Nhã Hương tỷ, vì sao tỷ dám khẳng định sẽ luyện thành thần đan kia?

Nhã Hương nói:

- Thật ra nghe nói Cực Lạc Tiên Đan có thể khiến cho Tiên Nhân thăng thành Phi Tiên, lúc ta rành rỗi cũng có thử luyện một ít.

- Đệ cũng biết trước kia ta vẫn thui thủi một mình ở thế giới Thương Khung, cho nên ta bắt đầu học tập nấu nướng học tập luyện đan, học tập luyện khí. học tập luyện trận, để giết thời gian.

- Sau ta tới Tiên Giới, sáu mươi năm trước, Đại tỷ đưa ra phương thuốc này, ta hết sức ngạc nhiên. Ta đã thử một chút, không ngờ trong đó có lực nhân quả, hứa nguyện niệm lực, vượt qua tất cả tiên đan mà trước kia ta từng tiếp xúc.

- Những khi rảnh rỗi, ta bèn luyện thử, đương nhiên nguyên liệu của ta giảm đi rất nhiều, chủ yếu là thử xem chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.