Chương trước
Chương sau
Sinh vật đang mổ xè các loại sinh vật khác trong tinh thuyền hẳn là tộc nhân Tư Tháp Ma tộc. Chúng chỉ cao chừng ba thước, có thân giống như người, nhưng đầu giống như muỗi, không có miệng, chỉ có một chiếc mó rất lớn nhọn hoắt như mó chim. Chúng không có tai và mũi, nhưng có một cơ quan kỳ dị có nhiều nếp nhăn, có tám đôi mắt kép nằm gần sát với nhau.

Tộc nhân Tư Tháp Ma có hai chân bốn tay, mỗi tay bốn ngón, trên lung có một chiếc gai nhọn lấp lóe hào quang. Mỗi tên còn có một cái đuôi thật dài chừng sáu thước, có thể co duỗi, chót đuôi là một chiếc gai nhọn đáng sợ.

Bọn chúng đang phân giải đám sinh vật kia trong khoang thuyền, chiếc đuôi nhọn của chúng chợt bạo phát hào quang màu đỏ máu. Hào quang này xem ra vô cùng lợi hại, bất cứ huyết nhục gì cũng bị nó phân giải.

Mỗi trái tim sinh vật đều bị chúng moi ra, sau đó nghiền nát vụn, lấy máu bên trong ra cho vào một loại chén vàng vô cùng hoa lệ, sau đó bọn chúng bắt đầu uống vào với vẻ vô cùng thích thú. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dư Tắc Thành thấy vậy không khỏi cau mày, cảm giác ghê tởm dần dần này sinh. Dị tộc này thật là đáng hận. có lẽ phải diệt trừ bọn chúng.

Nhưng hắn không hành động, mà rót thần thức của mình vào thân thể con người ở khu vực này. Rất nhanh hắn đã xuất hiện trước mặt một người, điểm ra một cái, người nọ dừng lại.

Dư Tắc Thành bắt đầu quan sát người này, đây chắc chắn là con người, một đầu, hai tay

hai chân, thân thể giống hệt người. Cái khác duy nhất là hệ thống huyết mạch trong cơ thể rất to, trái tim to bằng đầu người, đập rất mạnh trong lồng ngực.

Người này bị Dư Tắc Thành giữ lại, lúc này hắn mới phát hiện chỗ khiếm khuyết của những người ở đây. Bọn họ không có hồn phách, không có trí khôn, chỉ biết cười ngây ngốc, nước dãi chày ra hai bên khóe miệng.

Người vô hồn, vô thần vô trí, vô tường vô niệm như vậy, đây là thế nào?

Có người chạy lăng xăng khắp nơi, chạy vào trong hang ồ của những động vật khác. Đám sài lang hố báo kia sẽ không tha cho món ngon như vậy, bắt đầu bữa tiệc của chúng. Một số người dù bị chúng ăn thịt vẫn không biết chạy trốn, cũng không biết sợ là gì, bị chúng xé xác ăn thịt nhưng vẫn nở nụ cười ngây ngô.

Nhưng trong số trăm người, cũng có ba bốn người thấy nguy hiểm bèn chạy trốn. Đây là bàn năng của sinh vật, bọn họ vẫn là vô hồn, vô thần trí. Những người chạy trốn như vậy, trên người bọn họ ánh lên huyết quang, tất cả những sinh linh khác nhìn thấy bọn họ cũng không công kích.

Dần dần Dư Tắc Thành hơi hiểu được mục đích bọn Tư Tháp Ma tộc thà những người này ở đây. Hắn khẽ động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, tra xét cả vùng đất này, bất ngờ phát hiện ở một noi xa vẫn có những người khác tồn tại.

Dư Tắc Thành nhanh chóng di chuyển tới đó, chỉ thấy những người này như được thà rông đã lâu, trên người bùn đất dơ bẩn, râu tóc dài hơn thước.

Tới trước mặt những người này, Dư Tắc Thành còn chưa kịp đứng yên, bọn họ đã quay đầu bỏ chạy.

Dư Tắc Thành giữ bọn họ lại, cẩn thận quan sát. Bọn họ vẫn là vô hồn, vô thần vô trí, chỉ có thể nói là một loại sinh vật có hình dáng cơ thể như người, mà không thể gọi là người.

Thấy bọn họ như vậy, Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, đã biết vì sao bọn họ bị thà rông ở vùng này.

ở vùng đất này, vô số dòng sông dung nham là nguồn năng lượng của vùng này, sàn vật tinh túy của thế giới Tư Tháp Ma này. Năng lượng bị vùng đất này hấp thu. để cung cấp cho tất cả sinh vật trong thế giới này. Nhờ nguồn cung cấp ấy, tốc độ sinh trường của tất cả sinh linh trường thành rất nhanh, càng ngày càng mạnh.

Sinh vật trong thế giới này được thà rông như vậy là có mục đích. Chúng sẽ hình thành bầy đàn trong thế giới này, sinh sôi này nỡ, sau đó Tư Tháp Ma tộc sẽ bất chúng, cô đọng lại, cung cấp hết thảy vật tư tài nguyên cho Tư Tháp Ma tộc. Hết thảy những gì Tư Tháp Ma tộc sử dụng đều là cô đọng từ cơ thể những sinh vật ở nơi này. Tài nguyên sinh vật như vậy, chỉ cần thế giới này bất diệt, vậy sẽ không có khả năng cạn kiệt.

Mà sở dĩ con người được thả rông nơi đây hẳn là vì mục đích chăn nuôi, giống như phàm nhân thế tục chăn nuôi heo thà rông, gà thà vườn vậy, gia súc nuôi thà tự nhiên như vậy sẽ ăn ngon hơn.

Những người ở thế giới này có lẽ là người mà Tư Tháp Ma tộc mang theo khi chạy khỏi thế giới Thương Khung năm xưa. Tư Tháp Ma tộc nuôi bọn họ ở thế giới này chăng khác gì nuôi heo gà. Bao nhiêu năm trôi qua, có thể là nỗi khổ kéo dài như vậy đã khiến cho tất cả bọn họ trở thành sinh vật vô hồn như hiện tại.

Người như vậy không cần ăn, cho nên Tư Tháp Ma tộc bèn nuôi thà bọn họ trong thế giới

này để kích hoạt bàn năng sinh tồn của họ. Tối thiểu cũng không phải chỉ là một khối thịt biết đi, mà còn biết đau đớn, biết chạy trốn.

Cho nên những người biết chạy trốn ở đây, trên thân thể sẽ xuất hiện ánh máu như vậy. Đó là một thứ bảo vệ tránh cho những sinh vật khác nơi này ăn thịt. Tuy rằng bọn họ cũng vô hồn. nhưng mùi vị thịt bọn họ vẫn ngon hơn những người vừa mới được thả rông.

Dư Tắc Thành quan sát hết thảy những cảnh này, dần dần lửa giận bùng lên. Con người đồng loại với mình ở nơi này không bằng heo chó, sống cuộc sống vô cùng bi thảm, thật là đáng giận. Giết, phải giết sạch bọn chúng!

Đây là ý niệm sinh ra đầu tiên trong đầu Dư Tắc Thành, rất nhanh hắn đã tiến vào trong tinh thuyền kia, nhìn mười tên tộc nhân Tư Tháp Ma tộc đang ở bên trong.

Đám tộc nhân Tư Tháp Ma tộc vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, lộ ra vẻ vui mừng như điên dại. Vẻ vui mừng này cũng giống như thợ săn nhìn thấy con mồi hào hạng, nhưng rất nhanh bọn chúng như nhớ lại chuyện gì, bắt đầu tò ra sợ hãi, kêu lên í ới.

Có tên tộc nhân Tư Tháp Ma phát ra huyết quang trên mó, trên những chiếc gai nhọn khắp người, hóa thành kiếm quang công kích Dư Tắc Thành. Tên khác dường như đang chuẩn bị phát ra cảnh báo tới một nơi khác.

Nhưng hết thảy đều vô ích, rất nhanh mười tên Tư Tháp Ma tộc này đã đứng yên bất động.

Thực lực của chúng có lẽ tương đương với tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ, dưới tay Dư Tắc Thành không chịu nổi một đòn.

Dư Tắc Thành vung tay lên, những tên Tư Tháp Ma tộc này bắt đầu tấn công lẫn nhau, chiếc mó nhọn của chúng đâm vào cơ thể nhau, bắt đầu hấp thu huyết nhục đồng loại.

Mười tên tộc nhân Tư Tháp Ma tộc này hấp thu huyết nhục lẫn nhau mà chết, hóa thành mười cái thây khô.

Dư Tắc Thành cười lạnh lẽo, dùng chân giậm một cái, tinh thuyền rất lớn này bị hắn dùng ý chí khống chế, bắt đầu bay lên không, bay về phía dài đất trung tâm có vòng bảo vệ.

Dư Tắc Thành giơ tay giật mạnh, lấy chất lỏng trong ống dẫn ra xem thử, rõ ràng là máu người trong đó, máu người hết sức tinh thuần.

Tinh thuyền phi hành, dần dần tiến sâu vào trong đại lục, xuyên qua hộ thuẫn dễ dàng, rất nhanh thế giới Tư Tháp Ma chân chính đã xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành.

Thế giới này sáng loáng hoàn mỹ, lầu các khổng lồ cao chừng ngàn trượng, trên không có rất nhiều thông đạo, vô số phi xa tạo thành những đội ngũ chinh tề bay trong những thông đạo ấy.

Trên những lầu cao có những thủy kính to chừng trăm trượng, trên đó hiển thị hình ảnh. dường như là quàng cáo thương phẩm.

Cả thế giới này sáng sủa sạch sẽ, hết sức hoàn mỹ, nhưng sắc mặt Dư Tắc Thành càng ngày càng trở nên lạnh lùng hơn. Bởi vì dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, hắn phát hiện mặt đất nhẵn nhụi kia không ngờ là do xương của con người tạo thành.

Hình ánh trong thủy kính cho thấy vị trí bất mất nhất của những kiến trúc nơi này, không ngờ là do đầu lâu của con người điêu khắc tạo thành.

Bất chợt Dư Tắc Thành nhặt lên chén vàng trên tinh thuyền mà khi nãy Tư Tháp Ma tộc dùng uống máu người, lúc này mới phát hiện ra cũng được chế tạo từ đầu lâu người.

Một nên văn minh có thể hấp thu Thái Dương Chân Hỏa, có thể khống chế tinh hoa dung nham trong lòng đất làm năng lượng, lại sử dụng máu người trong bộ máy tinh thuyền, xương người làm vật phẩm trang trí, đây là một loại bệnh lý điên cuồng.

Nhất định Tư Tháp Ma tộc này có vô số kỹ thuật có thể thay thế máu người, xương người, hoặc chế ra được vô số vật phẩm còn cao cấp hơn máu người, xương người rất nhiều lần. nhưng chúng vẫn sử dụng máu người xương người, chắc chắn không phải là do ích lợi về kinh tế.

Đây là đặc tính, sỡ thích đã ăn sâu vào xương tùy của Tư Tháp Ma tộc. Có lẽ là vì năm xưa Nhân tộc từng đuối chúng ra khỏi thế giới Thương Khung, cho nên hiện tại bọn chúng trả thù Nhân tộc như thế.

Nhưng hiện tại nguyên nhân của chuyện này đã không còn quan trọng, trời sinh bọn chúng đã thích ăn thịt người, sỡ thích này là không thể nào thay đổi.

Có nghĩa là Nhân tộc cùng bọn chúng sẽ vĩnh viễn không thể hòa giải, vĩnh viễn là tử địch, vĩnh viễn không thể hòa bình, chỉ có một chúng tộc có thể tồn tại trên thế gian này.

Dư Tắc Thành nhìn một vòng thế giới trước mất, phóng xuất Thấu Không Đại Thần Niệm thuật quét ra bốn phía, lập tức vô số cảnh tượng trên thế giới này xuất hiện trong đầu hắn.

Trong những ngôi lầu giống như tửu lầu, có vô số người xếp thành hàng dài, để cho bọn Tư Tháp Ma tộc chọn lựa. Người bị chọn lập tức bị kéo ra khỏi hàng, bị Tư Tháp Ma tộc hút khô cạn máu trong thân thể.

Trong những ngôi lầu dùng làm noi ở của Tư Tháp Ma tộc, trong những kho lạnh ở trù phòng của mỗi nhà Tư Tháp Ma tộc như vậy, đâu đâu cũng có dự trữ con người được đóng băng, có khi bị nhốt trong lồng. Noi xa hoa có rất nhiều người bị nhốt, nơi nghèo nàn đơn giản cũng có vài ba con người như vậy, xem ra đây là thức ăn của chúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.