Chương trước
Chương sau
Đến Thương Châu, ngẩng đầu vừa nhìn, vẫn là ba vòng trăng sáng giống như năm đó, mục tiêu Chân Phật tông Lạc Ngọc Sơn ngoài năm ngàn dặm.

Nhìn ba vầng trăng sáng trên trời, lần trước đến đây tựa như ngày hôm qua, lần trước đến đây mình vẫn là thiếu niên, đảo mắt đã trôi qua mấy thập niên, trở lại chốn cũ thực sự là có cảm xúc khác.

Không biết Âm Tường Thiền Sư là cảnh giới gì, lần trước hắn là cảnh giới Kim Cương, nhiều năm không gặp, có tiến triển tu luyện đến cảnh giới Bồ Tát hay không?

Dư Tắc Thành vừa tự hỏi, vừa gọi Côn Bằng ra phi hành về phía trước. Đại chiến trăm ngày kia Côn Bằng cũng bị đánh chết lần thứ hai, mặc dù đã bị trọng thương, thế nhưng hiện tại so với trước kia như kim loại thấm lửa rèn luyện, bộc lộ tài năng, càng hiển thần uy.

Côn Bằng giương cánh, rộng đủ mười trượng, tỏa ra khí thế vô cùng, ngạo cốt cao ngất, vừa nhìn liền làm hắn vui mừng, thân Bằng mười trượng này chính là nó co rút thân hình, bằng không có dư ngàn trượng.

Ngự không phi hành, năm ngàn dặm đường chẳng qua chỉ nửa canh giờ mà thôi, trong nháy mắt ta tung hoành bầu trời.

Bay chỉ chốc lát, Dư Tắc Thành không khỏi cau mày, mấy trăm dặm phía trước có người đang đấu pháp, nguyên khí sôi trào, hơn nữa rất kịch liệt, dẫn tới họa trời xuất hiện, chí ít là chiến đấu của cấp bậc Nguyên Anh.

Kiếm Ngã Thuật của Dư Tắc Thành cảm ứng lập tức phát hiện, chỗ địa vực kia rõ ràng là Tung Sơn tự của Đại Tạo Phật tông, ở nơi đó có ba người đang đối chiến ở trên trời, hơn nữa phía xa còn có bốn người đang quan chiến.

Bảy người này đều là tu vi Nguyên Anh, thế nhưng trong đó trên người hai người là khí tức Nguyên Anh điển hình, năm người khác tuy có tu vi Nguyên Anh nhưng không có khí tức Nguyên Anh, đây là cảnh giới Bồ Tát của Phật tông.

Ở trong cảm ứng của Dư Tắc Thành. Côn Bằng đã đi tới sát bên chiến trường, đảo mắt sẽ nhìn thấy.

Ba người quan chiến kia, đột nhiên có một người quát:

- Tọa giá thật đẹp, xin hỏi đạo hữu tìm được ở nơi nào?

Một tiếng này giống như sấm sét hướng về phía Dư Tắc Thành hét tới.

Có người khen ngợi Côn Bằng, Dư Tắc Thành mỉm cười, vỗ Côn Bằng một cái, Côn Bằng kêu dài một tiếng, khí thế lập tức hiển hiện, khí tức phóng ra, biểu thị đáp lại.

Khí tức này lao thẳng tận trời, nhất thời bốn người đều cả kinh, tọa giá cảnh giới Nguyên Anh, có thể ngang bằng với tu vi bản thân, chính là không biết nơi nào, nếu có mình cũng đi kiếm. Loại tọa giá này không phải ai cũng có được, lập tức lặng ngắt như tờ, cũng không dám hỏi vấn đề khác.

Dư Tắc Thành khống chế Côn Bằng, đi sát qua bên trên chiến trường, giữa tràng là ba Hòa thượng đang đối chiến, lấy hai đối một, ức hiếp người kia.

Hai người bên này là một nhóm, một người toàn thân phát ra kim quang Phật quang vô thượng, hóa thành một quang hoàn cực lớn khoác ở trên người mình, bảo vệ mình.

Quang hoàn này năm đó Dư Tắc Thành vô cùng quen thuộc, liếc mắt liền nhìn ra chính là La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo. Vừa nhìn chính là Nguyên Anh Chân Quân của La Sát Kim Cương tông. La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo không ngờ đã luyện tới cảnh giới cực hạn, hồn nhiên nhất thể, hắn vẫn không nhúc nhích, bị người còn lại thao túng làm thuẫn, La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo mở rộng ra ba trượng ngăn cản tất cả công kích của đối phương.

Đối với La Sát Kim Cương tông này, ấn tượng của Dư Tắc Thành không tốt, năm đó Bích Nhãn Kim Cương lão Đại của Tử Lĩnh Tam Hùng chính là phế vật của tông này, loạn sát vô cớ khắp nơi.

Năm đó mình lần đầu tiên đến đây, đã có một người của môn phái này cướp đoạt Thất Độ Kim của huynh muội Ôn gia bị mình giết chết.

Về sau có một tên Tử La Kim Cương của La Sát Kim Cương tông bị mình thử kiếm giết chết, đối với môn phái này Dư Tắc Thành không có chút ấn tượng tốt nào.

Người cùng một bọn với Chân Quân của La Sát Kim Cương tông là một lão tăng, ngồi xếp bằng trên hư không, trên mặt hắn tất cả đầy vẻ sầu khổ, nhìn thấy hắn liền có một cảm giác đau khổ nổi lên trong lòng.

Thế nhưng phía sau hắn xuất hiện một Phật Đà chi thân cực lớn, cao trăm trượng. Phật này lại là mặt cười, cười với thiên hạ.

Đại Phật mặt cười này, vừa điều khiển Nguyên Anh Chân Quân của La Sát Kim Cương tông làm thuẫn, vừa hóa thành công kích vô tận công kích về phía đối phương.

Hòa thượng bị hai người vây công, cả người hóa thành một Kim Cương Chiến Phật Thể cực lớn, trợn mắt kim cương, lửa giận trùng thiên, cao ba trượng, tay cầm Kim Cương Xử, ra sức phản kích.

Ở trên Kim Cương Chiến Phật thể này phát ra công kích vô tận, hoặc là thiền âm bạo phá, hoặc là Phật hủy luyện tâm, hoặc là Phật quang vạn đạo, thế nhưng những công kích này đều đánh lên La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo kia, toàn bộ không có chút hiệu quả nào, đều bị đối phương ngăn cản, điểm này đối phương đã ở thế bất bại.

Dư Tắc Thành bay qua bên cạnh, chỉ nhìn vài lần cũng không để ý, cũng không phải chuyện của hắn, đi sát qua bên cạnh.

Khi bay qua, Kim Cương Chiến Phật Thể kia rống lớn mấy tiếng, phát ra một kích mãnh liệt, thế nhưng vẫn bị La Sát Tuyệt Mệnh Hộ Thể Kim Cương Tráo của đối phương ngăn cản, mà ảo ảnh Phật đà mặt cười trên hư không thừa cơ phát ra một kích mãnh liệt, phát ra một Phật chưởng, một kích đánh bạo Kim Cương Chiến Phật Thể kia, chiến Phật thể tiêu tán lộ ra một Hòa thượng béo.

Lão tăng khống chế Phật Đà chi thân cực lớn nói:

- Cuồng sư đệ, ngươi nên chịu thua đi, ngoan ngoãn giao xá lợi ra đây, ta coi như không có phát sinh chuyện này...

Hòa thượng béo kia hét lớn một tiếng:

- Phì, ai là sư đệ của ngươi, ngươi xứng với liệt tổ liệt tông của Đại Tạo Phật tông chúng ta sao? Xứng đáng với sư phụ sao? Chó săn, muốn ta giao xá lợi ra, làm chó săn của La Sát Kim Cương tông kia, nằm mơ đi.

Lão tăng nói:

- Sư đệ, ngươi bị tà ma mê hoặc, chó săn cái gì, xem ra chỉ có đuổi ma như vậy ngươi mới có thể thanh tỉnh.

Hòa thượng béo quát:

- Ta thà chết không hàng, đến đây đi, xem xem chúng ta rốt cuộc ai là ma đầu.

Hai người ở đây đối đáp, Dư Tắc Thành đảo mắt bay ra trăm dặm, đột nhiên hắn dường như nhớ tới điều gì, xoay người khống chế Côn Bằng trở lại nơi này.

Nhìn thấy Dư Tắc Thành trở về, những Hòa thượng kia sửng sốt, Dư Tắc Thành dừng lại trên không trung, ôm quyền nói:

- Các vị thiền sư, xin hỏi các ngươi có ai quen biết Cuồng Thiền Sư của Đại Tạo Phật tông không?

Lời này nói ra, nhất thời tất cả ánh mắt tụ tập đến trên người Hòa thượng béo bị đánh ngã kia. Dư Tắc Thành nhìn hắn, nói:

- Thì ra là ngươi.

Năm đó khi Dư Tắc Thành ở phường thị của Đại Tạo Phật tông bán rượu, Hòa thượng này chính là người đầu tiên mua linh tửu của hắn, về sau lại tới một lần báo ra quý danh của mình chấn nhiếp những hạng người gian tà muốn gây bất lợi cho Dư Tắc Thành. Năm đó không quen biết đã trợ giúp Dư Tắc Thành, kết mối thiện duyên, vốn Dư Tắc Thành đã định bỏ đi, không khỏi nhớ tới việc năm đó cho nên bay trở lại, thật sự là hắn.

Năm đó Dư Tắc Thành đã từng nói qua:

- Sơn thủy hữu tương phùng, tất có hồi báo.

Thời gian hồi báo ngày hôm nay đã tới rồi, Dư Tắc Thành vươn tay liền kéo Hòa thượng béo, cười nói:

- Cuồng Thiền Sư, còn nhớ người cũ bán rượu năm đó không?

Cuồng Thiền Sư này cũng không phải hạng người đơn giản, nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Dư Tắc Thành? Ta nhớ ngươi chính là Ngũ Hành Linh Căn nha?

Dư Tắc Thành cười ha ha. Lúc này lão tăng kia quát:

- Vị đạo hữu này, ta là Khổ Thiền Sư tông chủ Đại Tạo Phật tông, đây là chuyện của Đại Tạo Phật tông ta, mời nhanh nhanh rời đi, tránh bị thương bản thân.

Dư Tắc Thành cũng không đáp lại hắn cùng Cuồng Thiền Sư nói chuyện không ngừng. Khổ Thiền Sư kia muốn tức giận, Nguyên Anh Chân Quân của La Sát Kim Cương tông làm thuẫn cho hắn, vươn tay ngăn cản Khổ Thiền Sư, nói:

- Là Diệt Độ Chân Quân của Hiên Viên Kiếm Phái sao? Tại hạ Đại La Chân Quân của La Sát Kim Cương tông có lễ.

Dư Tắc Thành vừa nghe lời này, người này biết môn phái, tôn hiệu Diệt Độ của mình, đối phương biết, hắn cũng đáp lễ nói:

- Đại La Chân Quân mạnh khỏe, ta là bạn của Cuồng Thiền Sư, năm đó Cuồng Thiền Sư giúp ta vượt qua nguy nan, hôm nay ta hồi báo, việc tới nước này, ta sẽ gánh vác.

Dư Tắc Thành cũng không hỏi có chuyện gì, trực tiếp nói ra, dựa vào mấy câu nghe được lúc đi qua vừa rồi, đại khái không ngoài mấy chuyện bảo vật môn phái, thượng môn tập kích.

Thương Châu nơi này thuộc về đất lệ thuộc, chỉ có mấy phái Đại Tạo Phật tông. Chân Phật tông đều là trung môn. La Sát Kim Cương tông kia nhất định thấy nơi này không người, muốn mở rộng thế lực môn phái, cho nên sinh ra những chuyện này.

Đại La Chân Quân kia nhìn Dư Tắc Thành, nói:

- Diệt Độ Chân Quân, ngươi ngay cả khúc chiết phải trái cũng không hỏi đã gánh lấy chuyện này, tiếp nhận một mối nhân duyên, cùng La Sát Kim Cương tông ta là địch, không khỏi có chút quá cuồng vọng đi, sự tình là như vậy...

Dư Tắc Thành khoát khoát tay, nói:

- Không cần phải nói, ta tin tưởng Cuồng Thiền Sư sư huynh, hắn có thể giúp đỡ người không quen biết như ta, nhân phẩm của người như thế, tuyệt đối không có vấn đề.

- Đúng sai phải trái, hừ hừ, công đạo tự ở nhân tâm, quản chi trên miệng hắn nói tốt hơn nữa, lý do đầy đủ, có chứng cứ, thật hay giả, ở trong mắt ta và người lẽ nào nhìn qua còn không thấu sao?

- Việc này ta nhất định quản rồi, cứ ra tay đi.

Đại La Chân Quân kia không khỏi niệm một tiếng Phật hiệu:

- A di đà Phật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.