Chương trước
Chương sau
Chưởng môn Thạch Cơ nói:

- Lúc ấy Tắc Thành là quyền chưởng môn của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Thật ra gần đây Kim Tuyến Tôn Giả có biểu hiện khác thường, trận chiến này thắng bại còn chưa biết được.

Bất Ngôn Chân Quân nói:

- Kim Tuyến Tôn Giả này không thể coi thường, Tiểu Thạch tử, ngươi phải cẩn thận, không được khinh thường.

- Đúng rồi, Hiên Viên kiếm phái các ngươi đang làm gì vậy, bao nhiêu năm qua tất cả Nguyên Anh Chân Quân và Phản Hư Chân Nhất không thấy hành tẩu thiên hạ? Ta nghi ngờ các ngươi đang tiến hành một sự kiện kinh thiên động địa...

Chưởng môn Thạch Cơ cười nói:

- Không nói cho ngươi biết, nếu nói cho ngươi rồi, người trong thiên hạ ai ai cũng biết.

Bất Ngôn Chân Quân cũng cười:

- Chớ có coi thường Bất Ngôn tông ta, ngươi chờ đó, nhất định ta sẽ điều tra ra.

Chưởng môn Thạch Cơ lại hỏi:

- Lần đại chiến này, vì sao lại cử hành tại Lang Gia Thủy Kính Thiên như vậy?

Bất Ngôn Chân Quân đáp trả:

- Ngươi không nói cho ta biết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi.

Sau đó nói tiếp:

- Thời gian gần đây xem ra xảy ra khá nhiều chuyện lạ thường. Ba Ma Chủ đã xuất hiện hai người, một chết một mất tích, các châu biến hóa rất lớn, nguyên khí gia tăng, rất có thể sắp có đại sự xảy ra, Thất Đại Minh bắt đầu sắp có hành động.

Hai người vừa đi vừa hàn huyên tâm sự, dẫn theo mọi người tới một ngọn núi, hạ kiếm quang đáp xuống. Núi này thế núi hùng vĩ, suối nước chảy xuôi, hai bên sườn núi cây cối sum suê, kỳ hoa dị thào khắp nơi. Một con thác đổ từ trên cao xuống, bắn ra hơi nước mịt mù trắng xóa một vùng. Quanh núi mây mù bao phủ dày đặc, lưng chừng núi có vô số sơn động thông vào lòng núi, lại thông với nhau, không biết sâu tới mức nào. Quả thật phong cảnh vô cùng đẹp mắt.

Đây là lần đầu tiên Dư Tắc Thành tới đây, hắn nhìn dáo dác xung quanh, quan sát tình cảnh nơi này. Nơi này khác hẳn những nơi mà mình đã đi qua, tuy rằng xem qua thiên địa nơi đây là hình thành tự nhiên, nhưng có cảm giác khó tả bằng lời. Sơn lĩnh nơi đây vô cùng đẹp đẽ, giống như được con người cố ý điêu khắc tạo thành.

Một bên Huyền Quang Chân Quân nói:

- Nơi đây chính là Lang Gia Thủy Kính Thiên nơi Vực Ngoại, rộng mười vạn dặm, ở gần sát thế giới Thương Khung của chúng ta. Nơi này do Lang Gia Trường Sinh tông khống chế, tông này cũng là thượng môn, bất quá lịch sử của bọn họ đã lâu đời. Tông này do Đại Thần Uy Sĩ Thương Hiệt sáng lập vào thời Hiên Viên Hoàng đế, nhiệm vụ của bọn họ là ghi lại mọi chuyện trong thiên hạ...

Huyền Quang Chân Quân kể lại tỉ mỉ, Dư Tắc Thành gật đầu không ngớt. Đột nhiên Lão Thất trong thế giới Bàn cổ lên tiếng nói:

- Thống lĩnh Đại nhân, nơi đây là một trong những thế giới Bàn Cổ, năm xưa đệ tử của Lang Gia Trường Sinh tông là Lệnh Doãn làm Sử quan vạn năm vào thời Tiên Tần, được thế giới Bàn Cổ này. Cuối cùng hình thành không gian Vực Ngoại này, che chở tông này trường tồn cho đến ngày nay.

Dư Tắc Thành quay đầu lại quan sát một vòng, thì ra là như vậy, bất quá thế giới Bàn cổ này dường như đã trải qua biết bao thế hệ tỉ mỉ tạo hình, quả thật không thể coi thường.

Đi được một lúc, mọi người đi tới một nơi rộng rãi bằng phẳng, ở đây có một cung điện, là nơi mọi người nghỉ ngơi, trước cung điện đông đúc rộn ràng, có chừng ba, bốn trăm người ở đó.

Những người này toàn là Nguyên Anh Chân Quân tụ tập ở đây, tuy rằng không ai nói gì, nhưng bọn họ quá đông, tập trung lại cùng một chỗ, khiến cho thiên địa không ngừng phát ra dị tượng. Đây là Lĩnh Vực cộng hưởng, hiện tượng tự nhiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dư Tắc Thành tới đây, những người này tưởng chừng như bất động, thật ra đang chờ đợi hắn. Vô số ánh mắt, thần thức nhìn về phía bọn Dư Tắc Thành. Vô số ánh mắt khác nhau giống như những mũi tên nhọn bắn ra, đâm vào người Dư Tắc Thành, khiến cho trong lúc nhất thời, cảm giác vô cùng kỳ dị.

Những ánh mắt, thần thức này đều quan sát Dư Tắc Thành chăm chú. Có câu góp gió thành bão, mấy trăm đạo thần niệm hội tụ như vậy, vô tình hình thành thế công. Giữa không trung bất ngờ vang lên những thanh âm răng rắc, những đạo thần niệm này va chạm vào nhau tóe lửa, mắt thấy dường như sắp sửa có chuyện xảy ra.

Lúc này nền gạch dưới chân Dư Tắc Thành đột nhiên rực sáng, trong phạm vi trăm trượng xung quanh thình lình xuất hiện pháp trận. Pháp trận này vừa hình thành, lập tức có hiệu quả làm tiêu tan hết thảy pháp thuật. Lang Gia Thủy Kính Thiên này là trú địa của Lang Gia Trường Sinh tông đã vạn năm, đâu đâu cũng có pháp thuật cấm chế, cho nên chỉ trong nháy mắt đã phá giải nguy cơ khi nãy.

Tất cả những người đang quan sát Dư Tắc Thành, không cần nói cũng biết toàn là những người tham gia đại hội thượng môn lần này, hơn nữa là những người cược cho hắn thắng. Sau khi bọn họ đặt cược rồi, thắng bại trận này lập tức trở nên vô cùng quan trọng với họ, dù là Nguyên Anh Chân Quân cũng không tránh khói bị những bảo vật đặt cược hấp dẫn, cho nên mọi người mới kéo tới đây xem Dư Tắc Thành có bộ dáng thế nào.

Những ánh mắt, thần thức thăm dò suýt chút nữa bùng nổ. Tất cả toàn là Nguyên Anh Chân Quân, bình thường đều là hạng người nhất ngôn cửu đỉnh, môn hạ đệ tử vô số, tính tình điềm đạm ổn trọng, thường xuyên dạy dỗ đồ tử đồ tôn. Nhưng vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, bọn họ cảm thấy mình cũng chẳng khác gì đám đồ tử đồ tôn mà mình hay dạy dỗ, ùn ùn tới xem Dư Tắc Thành như trẻ nít, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, tất cả đều giải tán.

Bất Ngôn Chân Quân quay đầu lại nói:

- Dư đạo hữu, nhiều người như vậy tụ tập lại đây chỉ là muốn nhìn ngươi một cái. Vì thế cho nên ta quyết định đặt đại chiến sinh tử đạo của ngươi vào ngày đầu tiên của đại hội, coi như là trận chiến mở màn, chẳng hay ngươi có bằng lòng chăng?

Dư Tắc Thành đáp:

- Trước sau gì cũng phải đánh một trận, ta bằng lòng.

Bất Ngôn Chân Quân gật gật đầu, cười ha hả:

- Cảm tạ Dư đạo hữu, lần đại hội thượng môn này có nhiều Nguyên Anh Chân Quân tới đây như vậy, thật ra là vì trận chiến giữa hai người các ngươi. Nếu ngươi có thể giành được thắng lợi trong trận chiến lần này, ắt sẽ vang danh thiên hạ.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Ta thắng chắc rồi.

Mọi người được đưa vào trong cung điện nghỉ ngơi. Ngày mai đại hội chính thức bắt đầu, hôm nay đã có người lục tục tới. Sau khi mọi người vào cung điện của mình, có rất nhiều khách nhân không ngừng tới bái kiến. Có minh hữu của Hiên Viên kiếm phái, có người cũng chỉ quan hệ bình thường, thật ra bọn họ tới đây cũng chỉ vì muốn nhìn Dư Tắc Thành một cái.

Dư Tắc Thành đóng cửa từ chối tiếp khách, không quan tâm tới chuyện gì khác, chỉ lặng lẽ tĩnh dưỡng, tập trung lực lượng cho trận chiến này. Từ Nguyên Anh cho tới thể xác, tinh thần, tất cả dưỡng tới trạng thái tốt nhất, chỉ chờ trận chiến ngày mai.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc, tiên nhạc dậy tứ bề, rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân được đệ tử Bất Ngôn tông dẫn dắt tụ tập đến trước một cung điện, số Nguyên Anh Chân Quân tới đây lần này có chừng hơn năm trăm người, mọi người tới đây rồi, không ngừng tìm hảo hữu chào hỏi.

Bất Ngôn Chân Quân cao giọng nói:

- Các phái tề tựu, ngày giờ đã tới, đại hội thượng môn, chính thức bắt đầu!

Trong cung điện vang lên mười hai tiếng chuông, vài tràng trống trận, sau đó từng tràng cổ nhạc du dương nổi lên. Hai hàng thiếu nữ dung mạo như hoa đứng hai bên cửa cung điện, ven các bậc cấp bằng bạch ngọc dài từ trên xuống dưới, tay rải hoa không ngừng, cung nghênh mọi người tiến vào.

Giữa tiếng tiên nhạc, giữa vạn hoa nghênh đón, mọi người bước lên bậc thang bạch ngọc, tiến về phía cửa cung điện.

Những người này toàn là Nguyên Anh Chân Quân, lão luyện già dặn, không ai phát ra tiếng động nào.

Càng đi về phía cung điện càng cảm nhận được vẻ xa hoa hoành tráng của nó. Gạch lát nền bằng vàng ròng, ngói bằng ngọc lưu ly, cửa bằng bạch ngọc, thủy tạ lương đình. Trong cung điện có nhiều loài kỳ hoa dị thảo tỏa hương thơm ngát, quang cành xinh đẹp vô cùng.

Khắp nơi toàn là thiếu niên anh tuấn, thiếu nữ đẹp tuyệt, bọn họ đón chào nhiệt liệt các Nguyên Anh Chân Quân tiến vào.

Tất cả Nguyên Anh Chân Quân chậm rãi tiến vào, tay áo phất phơ, nhìn qua tưởng như đang dạo bước, thật ra bước ra một bước vượt qua hàng chục trượng.

Đi trong một khắc, mọi người tiến vào trong đại điện này rộng rãi vô cùng, có chừng mười dặm, nhiều kim trụ đứng sừng sững, khí thế hiên ngang.

Nhìn lên trên nóc cung điện, chỉ thấy không có mái che, chỉ có hào quang lưu chuyển. Dường như có hàng ngàn hàng vạn thần quang, mây lành bảy sắc quấn quít trên cao, nhìn lại giống như cung điện trên cõi tiên.

Có tổng cộng tám mươi mốt kim trụ, trên đó điêu khắc các loại thần thú như Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, lại thêm mây mù lờn vờn, vang lên từng tràng tiếng rống tận mây xanh.

Rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân tiến vào, Bất Ngôn Chân Quân là người chủ trì đại hội, trước hết mở màn vài lời khách sáo. Trong lúc y đang nói chuyện, phía sau y xuất hiện một thủy kính, trên đó là bảng xếp hạng các thượng môn.

Một trăm lẻ tám thượng môn xếp hạng bất đồng, chia làm mấy tầng bậc, bất quá không có xếp theo thứ hạng nhất, nhì, ba...

Quy củ của đại hội, kẻ nào không phục xếp hạng như vậy, có thể tiến hành khiêu chiến với môn phái mà mình không phục. Nếu đối phương đồng ý nghênh chiến, vậy đại hội bắt đầu, hình thức chiến đấu sẽ do kẻ nghênh chiến đưa ra, hai bên đối chiến.

Quy củ rất nhiều, phức tạp hay thay đổi, nhưng nhìn chung là khiến cho người ta cảm thấy hài lòng. Những quy củ, hình thức khiêu chiến phức tạp này, Dư Tắc Thành không thèm nghe, hắn đang mải nhìn một người. Người nọ đang ở bên kia, cách xa Dư Tắc Thành chừng trăm trượng, chính là Kim Tuyến Tôn Giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.