Chương trước
Chương sau
Hơn nữa Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến có thể công có thể thủ, tuy rằng không thể ngăn nổi lực Hư Vô của Băng Tuyết lão tổ, nhưng vì đó là sử dụng đối phó một đòn của bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ. Lực Hư Vô Thiên Đạo không thuộc phạm vi Ngũ Hành, cho nên không ngăn cản được cũng là lẽ thường. Bất cứ pháp thuật gì cũng không có khả năng thiên hạ vô địch, không có phương pháp khắc chế.

Hơn nữa trên đời này có được mấy người như Băng Tuyết lão tổ, tám hay mười người? Mình bất quá chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, khó lòng gặp được một vài người như vậy.

Vẫn nên tu luyện Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến này. Thần quang vận chuyển, hào quang vạn đạo, thần quang hộ thể, hủy diệt hết thảy.

Dư Tắc Thành càng tu luyện pháp thuật này lại càng thấy thích.

Bất quá Dư Tắc Thành vẫn chưa đạt tới trình độ có thể khống chế tùy tâm. Lúc ấy có thể hóa quang thành tơ, tụ quang thành trụ, phân quang như điện, tàn quang như tinh, xem ra còn phải khổ luyện rất nhiều.

Hiện tại thật ra Dư Tắc Thành đang dùng Kiếm Quang Ngục điều khiển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến này, lấy thần quang làm kiếm. Nhưng Kiếm Quang Ngục và Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến có khác nhau, đó cũng là nguyên nhân quan trọng làm cho hắn không thể điều khiển pháp thuật này đạt tới mức hoàn mỹ.

Dư Tắc Thành cần tìm một thuật khác để điều khiển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến. Hắn suy đi nghĩ lại, thấy rằng thật ra Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến có phương pháp điều khiến của riêng nó, nhưng vì lúc Dư Tắc Thành lấy được pháp thuật này ở Di tích Tiên Tần, nó đã tàn khuyết, phải khôi phục lại, cho nên phương pháp điều khiển nó cũng đã thất truyền, hiện tại chỉ có thể dựa vào mình tự nghĩ ra.

Chuyện này tạm gác qua một bên, Dư Tắc Thành tiếp tục tiến hành nghiên cứu tiên thuật khác, chính là Thấu Không Đại Thần Niệm thuật.

Dư Tắc Thành cũng hết sức kỳ vọng vào thuật này, nếu Kiếm Quang Ngục không thể điều khiến Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, vậy thử dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật này điều khiển xem sao.

Trước kia mình có thể dung hợp Kiếm Ngã thuật, Đại La Kim Tiên Thiên Thuấn quyết, Tâm Ma Phá Pháp quyết, Thiên Yêu Phá Diệt Trảm vào trong tiên thuật này, vậy nhất định Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến cũng có thể.

Nghĩ xong làm ngay, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật chính là tiên thuật, mà muốn điều khiến tiên thuật, vậy phải vận dụng tiên cốt. Tiên cốt lớn nhất của Dư Tắc Thành chính là bảy tiên nhãn, đây là do Tiên Nhân ban tặng.

Tuy rằng Huyết Yểm Chi Tâm. Vĩnh Hằng Chi Lô, Vô Song Kiếm cốt cũng là tiên cốt, nhưng chỉ là cách gọi của thần thông biến dị xuất hiện trên một cơ quan nào đó trong thân thể, vẫn khác hẳn tiên cốt chân chính.

Theo tu vi của Dư Tắc Thành gia tăng, dần dần ưu thế của Huyết Yểm Chi Tâm, Vĩnh Hằng Chi Lô, Vô Song Kiếm cốt không hiện ra nữa, đây là khuyết điểm của thần thông tiên cốt, ở Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, thần thông tiên cốt này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nhưng cảnh giới người tu tiên nâng cao, tới Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, thân thể hùng mạnh hơn gấp nhiều lần, nếu thần thông tiên cốt này không bị dung nhập vào trong Kim Đan hay Nguyên Anh, cũng sẽ dần dần mất đi hiệu quả.

Mà bảy tiên nhãn của Dư Tắc Thành lại khác, đây là tiên cốt chân chính, mắt của Tiên Nhân.

Nháy mắt Dư Tắc Thành mở ra tất cả bảy tiên nhãn. Vạn Lôi tiên nhãn ở giữa ẩn chứa mấy đạo thần lôi mà hắn đã hấp thu, như có những tia lôi điện thấp thoáng trong đó, khiến cho người ta không thể nhìn thẳng.

Dư Tắc Thành rất thích lôi pháp, hơn nữa có được lực Lôi Kiếp, nhưng hắn lại không có lôi thuật hùng mạnh. Mặc dù hắn từng tìm tới tìm lui trong đại điện Ám Ma rất nhiều lần, phát hiện rất nhiều lôi thuật. Nhưng Dư Tắc Thành tu luyện toàn là vô thượng tâm pháp, những lôi thuật bình thường không lọt vào mắt hắn. Còn những lôi thuật hùng mạnh, các đại môn phái giữ rất kỹ không cho lọt ra ngoài, trong đại điện Ám Ma không có một quyển nào cả.

Dưới Vạn Lôi tiên nhãn chính là Chưởng Sinh Khống Tử nhãn, lóe ra hai lực âm dương tương sinh tương khắc. Mắt phải là Khống Tử tiên nhãn, hoàn toàn là một lỗ đen tròn tĩnh mịch, ẩn chứa khí tức tử vong, có thể giết chết vạn vật. Mắt trái là Chưởng Sinh tiên nhãn, toát ra khí tức sinh mạng, có thể làm cho vạn vật sống lại.

Hiện tại hắn đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, tác dụng của tiên nhãn càng gia tăng thập bội so với trước kia. Cho nên Dư Tắc Thành vô cùng coi trọng tiên nhãn, đến thời khắc mấu chốt, chúng chính là bí bảo để phá địch.

Đôi tiên nhãn kế tiếp phía dưới là Sinh Ly Tạo Hóa nhãn, mượn lực Ngũ Hành tương sinh tương khắc tiến hành dung hợp và phân ly sinh tử vạn vật. Sinh Ly tiên nhãn có thể phân giải vạn vật, Tạo Hóa tiên nhãn có thể tổng hợp vạn vật.

Rốt cục Dư Tắc Thành đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Ngũ Hành đầy đủ, đôi tiên nhãn này không còn bị giới hạn ở vật chết nữa, mà đã có thể phối hợp với Chưởng Sinh Khống Tử nhãn, biến thành một đòn công kích hết sức hùng mạnh.

Đôi tiên nhãn dưới cùng là Tự Tại Kim Tiên nhãn, sử dụng lực của thần, hồn, thể, tiến hành thay đổi tính cách, giải trừ ký ức, làm lại cuộc đời đối với sinh linh.

Hiện tại Dư Tắc Thành sử dụng Tự Tại Kim Kiên nhãn, lần này hắn dùng với bản thân mình, không ngừng thôi miên mình, tự kỷ ám thị mình:

- Ta nhất định có thể dung hợp Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến và Thấu Không Đại Thần Niệm thuật lại với nhau, chúng vốn là một thể. Ta có thể, ta nhất định có thể...

Hắn không ngừng tự kỷ ám thị mình, không ngừng thay đổi tư tưởng của mình, làm cho niềm tin của mình ngày càng trở nên vững chắc. Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện, tin tưởng bản thân mình, tin tưởng hết thảy.

Quá trình tu luyện cứ tiến hành như vậy, muốn dung hợp hai loại tiên thuật này một cách hoàn mỹ là vô cùng khó khăn, thân thể Dư Tắc Thành không ngừng xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Nhưng lúc ấy Chưởng Sinh tiên nhãn lóe lên không ngừng, mỗi lần gần sụp đổ nó đều tự động tiến hành điều chỉnh, khôi phục hoàn mỹ trở lại.

Dư Tắc Thành dùng bảy tiên nhãn phối hợp Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, bắt đầu quá trình tu luyện mới. Lần này hắn bế quan hết bảy ngày bảy đêm, rốt cục ngày thứ bảy, bảy tiên nhãn đồng thời nhắm lại, biến mất, Dư Tắc Thành mở bừng hai mắt, chậm rãi đứng dậy mỉm cười, rốt cục đại công cáo thành.

Đã dung hợp hoàn mỹ Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến và Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Dư Tắc Thành vươn tay ra, lập tức có một điểm hào quang dâng lên, khẽ điểm ra, điểm sáng kia lập tức di chuyển. Trong quá trình này, những điểm sáng xuất hiện vô số, nhiều như sao sa. Thình lình chúng hội tụ thành một thể trên đầu Dư Tắc Thành, hóa thành một con mãnh hổ ngửa cổ gào thét. Sau đó mãnh hổ lăn một vòng, hóa thành một con quang long bay lượn vô cùng linh hoạt.

Hiện tại Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể điều khiển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến tùy tâm, đạt tới cảnh giới khống chế hoàn mỹ hóa quang thành tơ, tụ quang thành trụ, phân quang như điện, tàn quang như tinh.

Chỉ cần hắn thoáng động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, ý niệm tới đâu, thần quang sẽ xuất hiện tới đó, hoàn toàn thu phát tùy tâm.

Tiên thuật đại thành. Dư Tắc Thành mỉm cười vui sướng, bao nhiêu gian lao vất vả rốt cục không uổng phí. Có được Quang thuật này, mình có thể hoành hành thiên hạ.

Nhưng thu hoạch cũng phải trả giá, chuyện gì cũng có lợi có hại. Quang thuật vừa thành, Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành từ phạm vi ngàn dặm lập tức thu nhỏ lại chỉ còn trăm dặm, như lúc còn ở cảnh giới Kim Đan kỳ. Trăm dặm xung quanh Dư Tắc Thành, hết thảy đều nằm trong cám ứng của hắn, ra khỏi trăm dặm. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật bắt đầu dần dần mất đi tác dụng.

Thấu Không Đại Thần Niệm thuật giảm phạm vi như vậy, tất cả pháp thuật như Kiếm Ngã thuật. Súc Địa Thành Thốn, kể cả ba Lĩnh Vực cũng giảm theo, trở lại phạm vi trăm dặm.

Từ góc độ này mà nói, được chưa chắc đã nhiều hơn mất. Nhưng xét từ góc độ trưởng thành. Dư Tắc Thành vẫn có lời trong chuyện này, bởi vì theo cảnh giới Nguyên Anh nâng cao, phạm vi Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cũng sẽ gia tăng theo. Mà để phối hợp điều khiển được Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, chỉ có một cơ hội dung hợp duy nhất này.

Lúc thử điều khiển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, xung quanh người Dư Tắc Thành xuất hiện khi là cột sáng, giáng một đòn phá hủy hết thảy, khi là quầng sáng, từng vòng quay tròn xung quanh, khi là tia sáng phát tán dày đặc, khi là điểm sáng bao phủ không trung, hết thảy chỉ tùy theo một niệm trong đầu.

Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng, rốt cục mình đã tu luyện Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến này tới trình độ đăng phong tạo cực, rốt cục cũng tu luyện đại thành một môn tiên thuật. Chuyện này khiến Dư Tắc Thành vô cùng vui sướng, không nhịn được cười vang.

Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu nghĩa câu sự học vô bờ bến, tương lai gặp phải cường giả, lúc ấy mới biết pháp không có cuối, vĩnh viễn vô tận.

Tuy đã luyện thành Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, nhưng thuật này vẫn chỉ là thuật khắc địch, chưa phải là căn bản của mình. Căn bản của mình vẫn là Hiên Viên kiếm pháp.

Bích Lạc Chân Quân kia hùng mạnh tới mức nào, Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến của nàng cũng không kém Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến của mình là bao, nhưng vẫn bị mình dùng cửu kiếm liên hoàn đánh cho vỡ đầu mà chết. Cho nên không thể vì luyện thành Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến mà phế bỏ Hiên Viên kiếm pháp nền tảng của mình.

Dư Tắc Thành bắt đầu bước tu luyện tiếp theo, chính là vốn căn bản của mình: Hiên Viên kiếm pháp.

Kiếm Đạo của Hiên Viên kiếm phái sau Nguyên Anh Chân Quân, đó chính là Kiếm Đạo tự do, không có kiếm pháp nào bắt buộc Nguyên Anh Chân Quân phải tu luyện. Bởi vì từ trước khi đạt thành Nguyên Anh. cũng đã học xong tất cả kiếm pháp.

Ở Trúc Cơ kỳ, ở Kim Đan kỳ, mỗi môn kiếm pháp đều có vô số kiếm pháp phân chi tương quan phát sinh. Chỉ một môn Kiếm Phi Dực đã có mười ba loại Phi kiếm pháp hóa sinh phụ thuộc, hai mươi mốt loại Thiên kiếm pháp phát sinh, hàng chục loại kiếm pháp tương quan. Mục đích tồn tại của các loại kiếm pháp này là giúp cho đệ tử Hiên Viên kiếm phái hiểu biết kiếm pháp rộng mà sâu, nắm được tất cả biến hóa, cách sử dụng của các loại kiếm pháp.

Đến Nguyên Anh kỳ, không còn cái gọi là kiếm pháp, cần phải căn cứ vào kiếm pháp mình đã học trước kia, tự nghĩ ra Kiếm Đạo của riêng mình. Từ pháp hóa đạo, đó mới là chân nghĩa của Hiên Viên kiếm phái.

Tất cả Nguyên Anh Chân Quân không thể không như vậy, bởi vì từ sau khi đệ tử Hiên Viên kiếm phái trở thành Nguyên Anh Chân Quân, những kiếm pháp trước kia không còn ý nghĩa. Lực Kiếm Cưu mà trước kia bọn họ vất vả theo đuổi, hiện tại chỉ là lực lượng một đòn hết sức bình thường của họ.

Dưới kiếm lực hùng mạnh như vậy, bất cứ kiếm pháp tương quan, phát sinh, phụ thuộc gì đó tu luyện trước đây, đều không thể chịu được kiếm lực hùng mạnh này, không còn ý nghĩa.

Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, kiếm pháp này đã dung nhập vào trong thân thể các Nguyên Anh Chân Quân, hóa thành phương thức công kích cơ bản nhất của bọn họ, vô chiêu thắng hữu chiêu.

Kiếm pháp Hiên Viên sau Nguyên Anh kỳ không có đường đi cố định, kiếm cưu của từng người đã nhờ các môn kiếm pháp mà mình tu luyện trước đây hình thành đường đi của riêng mình, lý tưởng của riêng mình, không ai giống ai.

Giống như kiếm cưu của Dư Tắc Thành là một con cưu béo ú lười nhác, kiếm cưu của Công Tôn Nạp Lan hung tàn đáng sợ, độc nhãn, kim trảo. Kiếm cưu của Thành Lam là kim vũ, tuyết trảo, phong dực, không ai giống ai.

Thật ra Thần Cưu chân chính có bộ dạng thế nào, chỉ có mình Thần Cưu biết được. Bất kể là kiếm cưu của Dư Tắc Thành hay Công Tôn Nạp Lan, bất quá chỉ là suy tưởng của bọn họ hình thành, chỉ có Thần Cưu trên Tiên Giới mới biết được hình dáng thật của mình. Bất quá dựa theo Tâm Ma Tàn Ảnh của Kiếm Lão Nhân, tám phần Thần Cưu cũng có bộ dáng béo ú.

Cho nên sau khi trở thành Nguyên Anh Chân Quân, nói rằng có thể tự do tu luyện, thật ra cũng có phương hướng đi theo. Đại khái tu sĩ Nguyên Anh của Hiên Viên kiếm phái có hai phương hướng tu luyện.

Thứ nhất là sau khi tinh thông lực Kiếm Cưu, phát triển về hướng Song Cưu Kiếm thuật, Hóa Cưu Kiếm thuật, Hợp Cưu Kiếm thuật. Thiên Đạo Cưu Kiếm thuật, đi lên con đường của Cưu Thần Tử năm xưa. Từ lúc này Hiên Viên kiếm pháp chính thức biến thành Cưu Kiếm thuật, lấy lực phục địch, lấy khí ép địch, là đạo kiếm cưu.

Một phương hướng khác chính là Phản Phác Quy Chân, một lần nữa luyện lại Hiên Viên Lục Kiếm, lấy lực Kiếm Cưu làm cơ sở, trùng tu Lục Kiếm, lấy thuật khắc địch, lấy pháp phá địch, là đạo kiếm thuật.

Phương hướng này hoàn toàn trái với phương hướng thứ nhất. Hiên Viên Lục Kiếm có dấu vết để lần theo, kiếm pháp biến dị của Kiếm Phi Dực còn hai chiêu chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có thể tu luyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khi Dư Tắc Thành còn ở Băng Tuyết Thần Cung, hắn đã linh cảm được phương hướng luyện kiếm sau này của mình. Không cần biết là đạo kiếm cưu hay đạo kiếm thuật, hắn muốn mình phải tinh thông cả hai, không thể bỏ bất cứ bên nào, đây chính là Kiếm Đạo của hắn.

Dư Tắc Thành lặng lẽ tu luyện, chậm rãi tổng kết ra Kiếm Đạo của mình, rốt cục tổng kết được đạo thứ nhất của Dư thị Kiếm Đạo, là Nguyên Thần Kiếm.

Đây là Kiếm Đạo thứ nhất do Dư Tắc Thành kết hợp những gì học được của Kiếm Lão Nhân. Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, đạo Phân Phân Hợp Hợp mà sáng tạo ra.

Nguyên Anh hóa thành nguyên thần vô hình, nguyên thần hóa thành sáu đạo kiếm tiên, từ đó hình thành kiếm cưu, đây chính là chiêu Nguyên Thần Hóa Kiếm của Dư Tắc Thành. Hắn từng sử dụng chiêu này mấy lần ở Băng Tuyết Thần Cung, lần nào cũng có hiệu quả thần kỳ. Chỉ cần xuất kiếm, ắt chém trúng đối phương.

Đặc điểm của kiếm thuật này là đối phương có muốn phòng tránh cũng không được, nhanh như điện chớp, ở đâu cũng có thể xuất kiếm. Khuyết điểm của nó là lực công kích cũng không quá hùng mạnh, hơn nữa sau khi xuất ra một kiếm, cần khôi phục nguyên thần khá lâu mới có thể xuất ra một kiếm nữa.

Bất quá đây là Kiếm Đạo mà mình sáng tạo ra lần đầu tiên, chuyện này có nghĩa là mình có thể không kém hơn Kiếm Lão Nhân. Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, ý nghĩa này lớn hơn tác dụng.

Dư Tắc Thành vững tin rằng mình có thể sáng tạo ra Kiếm Đạo thứ hai, hơn nữa hắn tin chắc rằng nhất định sẽ sáng tạo được.

Hắn bắt đầu lặng lẽ tu luyện, lặng lẽ cảm ứng. Ta có thể, nhất định ta có thể...

Theo dòng cảm ứng của hắn, phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa và Hằng cổ Nhật Nguyệt bay ra bên ngoài, bay vòng quanh thân thể hắn.

Mà thanh phi kiếm cửu giai thứ ba, Cửu Thiên Đạp Ca, trong thời gian qua bị Dư Tắc Thành luyện hóa, khí tức của Phi Quang Chân Quân đã bị xua đi hết. Dần dần nó trở thành vật vô chủ, lúc này cảm nhận được niềm tin của Dư Tắc Thành, dần dần phát ra hào quang chói lọi.

Hào quang của Cửu Thiên Đạp Ca dung hợp với hào quang của Sát Na Quang Hoa và Hằng Cổ Nhật Nguyệt, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập thiên địa.

Trong ánh hào quang này, ba thanh phi kiếm rơi vào trạng thái kỳ dị, phát sinh cộng hưởng, sinh ra một loại kỳ dị năng lượng.

Trong luồng năng lượng này, Dư Tắc Thành rơi vào tình cảnh kỳ quái, dường như thời gian tạm dừng, dường như thời gian trôi ngược, hết thảy trở nên mơ mơ hồ hồ.

Hắn rơi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Trong thế giới này có một người đang đứng thẳng ngạo nghễ, Dư Tắc Thành thì đứng sau lưng người này, quan sát hết thảy nhất cử nhất động của y.

Đây là một thế giới trắng như tuyết, đình đài lầu các, đường phố nhà cửa toàn là một màu trắng xóa. Kiến trúc nơi này không khác kiến trúc thế giới Thương Khung là bao, nhưng nếu quan sát thật kỹ mới thấy cũng không phải là kiến trúc của thế giới Thương Khung, mà Dư Tắc Thành chưa từng thấy qua bao giờ.

Trên trời mây trắng lững lờ trôi, dưới chân bạch thạch lóe lên rực rỡ, làm người ta thấy mình như lọt vào tiên cảnh. Nhưng trong tiên cảnh này, một trường tàn sát đang diễn ra.

Người nọ ngạo nghễ vai vác trường kiếm, vừa đi vừa hát.

Nâng chén vui say, vừa đi vừa hát, đến như sương sớm, đi không hay.

Y cứ bước ra một bước, xuất ra một kiếm, hát lên một câu, giết một tên địch.

Hình dạng kẻ thù mỗi tên mỗi khác, hoặc giống như mã cẩu, hoặc giống như ưng hổ, hoặc giống như phàm nhân, hoặc giống như yêu ma... Tuy vậy, Dư Tắc Thành vẫn biết đó chính là Dị tộc, hơn nữa là Kiêu Thi Già tộc, một trong tám Dị tộc năm xưa đã rời khỏi thế giới Thương Khung.

Nghe nói tuy rằng Kiêu Thi Già tộc có tới trăm vạn tộc nhân, nhưng thật ra tất cả chỉ là một người, một trung tâm, hết thảy tộc nhân đều là phân thân của y, y có thể hóa sinh ra hàng trăm hàng ngàn vạn. Chỉ cần trung tâm bất diệt, bọn chúng sẽ vĩnh viễn bất diệt, không bao giờ tiêu vong.

Tộc này sở trường dùng các loại ma năng, chế tạo các loại cơ quan pháp khí, các loại khí giới phi hành, hết sức hùng mạnh.

Đám tộc nhân của Kiêu Thi Già tộc xuất hiện không ngừng ở khắp nơi, trong tay chúng cầm những pháp bảo thần khí kỳ quái, bắn ra đù các loại hào quang, khói độc, yêu khí, sương mù độc... công kích điên cuồng về phía người kia. Theo như bộ dáng và y phục của chúng Hòa hợp với thế giới này, rõ ràng đây là thế giới của Kiêu Thi Già tộc.

Vị kiếm khách kia vẫn ca vang tiến về phía trước, trường bào bay lất phất, tiếng ca vút cao như tiếng ngâm nga, than thở. Miệng y ca:

- Chí ở núi Nam, trông về Đông Hải, cầu vồng ngang trời, vắt lên đỉnh núi...

Theo tiếng ca hào hùng, thân hình y vẫn tiến tới linh hoạt như nước chảy mây trôi, mỗi động tác đều xuất ra một kiếm. Mỗi kiếm phát ra thần quang, thần quang tới đâu, tiêu diệt hết thảy yêu vật tới đó, cứ mỗi kiếm lấy đi một mạng.

Xuất ra một kiếm nháy mắt đạt tới ngàn trượng, kẻ nào ngăn cản là chết, trúng kiếm lập tức hình thần câu diệt.

Thân hình của y động theo tiếng ca, giống như đang múa hát, theo nhịp điệu rõ ràng, người ngoài nhìn vào khó lòng nắm bắt.

Tất cả công kích của Kiêu Thi Già tộc đều lướt qua sát thân hình y, chỉ cách đường tơ vẫn không thể nào đánh trúng.

Y cứ đánh tới như vậy, mãi đến khi gặp cường giả cầm đầu của Kiêu Thi Già tộc trên thế giới này.

Cường giả kia biến thân khổng lồ điều khiển hàng trăm lực Thiên Đạo, chín mươi chín loại ma thuật đại chiến với y. Cuối cùng vẫn phải chết dưới kiếm của y, trước khi chết còn lớn tiếng nói:

- Các ngươi không thể ngăn cản chúng ta trở về, rồi chúng ta sẽ trở về thế giới Thương Khung, rồi Nhân tộc các ngươi cũng sẽ diệt vong, trở thành thức ăn và nô lệ của chúng ta!

- Tộc của ta là nhất thể vĩnh hằng bất diệt, lần này ngươi ngăn cản kế hoạch phá Bắc Cực Thiên, tạo ra kỷ Băng Hà của chúng ta, nhưng một vạn, mười vạn năm sau, ta sẽ trở lại. Lúc ấy ngươi cũng không còn, rốt cục thắng lợi vẫn thuộc về chúng ta.

Kiếm khách nọ ngước nhìn ra xa, trước mắt y xuất hiện Bắc Cực Thiên của thế giới Thương Khung. Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện, thì ra nơi này là thế giới nằm trong một thiên thạch, nói chính xác hơn có lẽ là khí giới phi hành của tộc nhân Kiêu Thi Già tộc, dùng bắn vào Bắc Cực Thiên, gây ra kỷ Băng Hà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.