Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy trên người đối phương tự động bạo phát ba tầng hộ thuẫn phòng ngự. Có kim bài bảo mệnh, có hộ thân linh phù, có cả con rối chết thay, thế nhưng tất cả đều bị Nguyên Thần Hóa Kiếm chém cho tan tác. Thần quang lực Nguyên Từ chỉ kịp lóe lên một cái, đã nghe y hét thảm một tiếng, nửa người trên lập tức bị nổ tung, máu thịt bầy nhầy, đầu bị bay mất một phần năm, óc trắng chảy ra.

Nhưng không ngờ y lại không chết, lặng lẽ niệm chú, trên thân thể y lập tức xuất hiện một luồng sương trắng bảo vệ thương thế, sau đó hóa thành một đạo bạch quang độn xa ngàn dặm. Nguyên Anh Chân Quân không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không bỏ thân thể của mình, thế nhưng lần này y phải chạy trốn. Nguyên Anh Chân Quân chính là Nguyên Anh Chân Quân, tuy có thể đánh bại, nhưng muốn đánh chết là muôn vàn khó khăn.

Dư Tắc Thành cũng không đuổi theo, mà là tiếp tục giết chết tu sĩ Bắc Minh Bất Dạ thành. Hắn đánh từ cửa chính Băng Tuyết Thần Cung vào tới bên trong, dọc đường gặp ai giết nấy, thật là sướng tay. Băng Tuyết Thần Cung dài sáu trăm dặm bị hắn xuyên ngang, dọc đường toàn là máu và thi thể vô số tu sĩ bị hắn giết chết.

Lúc Dư Tắc Thành vừa ra tay, đệ tử Băng Tuyết Thần Cung như vớ được chiếc phao cứu mạng, tất cả bèn đi theo sau hắn. Dư Tắc Thành càng đi tới, đệ tử Băng Tuyết Thần Cung được cứu, gia nhập vào đội ngũ càng ngày càng nhiều, gia tăng nhân số giống như quả cầu tuyết.

Dần dần phía sau Dư Tắc Thành đã tụ tập gần ngàn đệ tử Băng Tuyết Thần Cung, những đệ tử này vừa tụ tập, lập tức hình thành Băng Hải Vô Ngân, Phong Tuyết Phong Bạo. Tuy rằng lực Nguyên Từ khắc chế lực Băng Tuyết, nhưng sau khi hình thành quy mô lớn như vậy, lực Nguyên Từ giống như một gáo nước nhỏ không thể dập nổi một trận lửa lớn, tính khắc chế đã không còn ý nghĩa.

Cứ như vậy, đám đệ tử này theo sau Dư Tắc Thành, hình thành một luồng nước lũ. Đi tới chỗ nào, tất cả đệ tử Bắc Minh Bất Dạ thành hay tu sĩ ba mươi sáu đảo tu sĩ, yêu ma bảy mươi hai thủy mạch, không ai chịu nổi một đòn.

Đội ngũ của Dư Tắc Thành càng ngày càng lớn, khi đi xuyên qua Băng Tuyết Thần Cung, bất giác Dư Tắc Thành phát hiện ra một vấn đề. Ngoại trừ tên Nguyên Anh Chân Quân mà hắn mới giết ra, không còn ai khác xuất hiện, vậy tất cả Nguyên Anh Chân Quân của Bắc Minh Bất Dạ thành đã đi đâu?

Hơn nữa trên mặt đất chỉ toát ra năm đạo khí trụ của Nguyên Anh Chân Quân. Nói cách khác chỉ có năm Nguyên Anh Chân Quân đã chết. Nhưng Băng Tuyết Thần Cung có tới mười Nguyên Anh Chân Quân, vậy năm người còn lại ở đâu, vì sao không thấy họa trời xảy ra do chiến đấu? Vì sao bên ngoài chỉ có đám đệ tử bình thường, không có đệ tử tinh anh?

Nghi vấn này vừa mới nảy sinh, lập tức Dư Tắc Thành nhìn thấy phía trước xuất hiện Nguyên Anh Chân Quân, hơn nữa không chỉ có một tên, mà có tới năm tên. Bọn chúng hình thành thế trận hình rẽ quạt, từ từ ép về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành bèn quay lại nói với đám tu sĩ Băng Tuyết Thần Cung theo sau mình:

- Cấp tốc tới Thính Vân cung, để ta ngăn cản bọn chúng!

Dứt lời bèn ngự kiếm bay lên, lấy một chống năm, đại chiến cường địch.

Chỉ trong thoáng chốc, hai bên xảy ra đại chiến, Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực điều khiển hai thanh phi kiếm cửu giai, đại chiến năm Nguyên Anh Chân Quân của địch.

Năm tên này khác với Bích Lạc Chân Quân, mỗi người bọn chúng thi triển thần quang một màu, năm màu hợp lực. Sau khi giao thủ một chiêu, Dư Tắc Thành lập tức phát giác tình thế bất ổn. Kẻ thù quá đông, mình lấy một chống năm quyết không đánh lại.

Sau khi giao thủ một chiêu, Dư Tắc Thành quay người bỏ chạy, tránh cho kích phát chiến ý của mình, lúc ấy không thể không đánh. Mà đệ tử Hiên Viên không thắng thì chết, mình phải chết trận nơi này. Cho nên phải quyết đoán ngay tức khắc, lập tức lui về phía sau.

Đám đệ tử Băng Tuyết Thần Cung không ngừng lui về phía sau, mà năm tên Nguyên Anh Chân Quân cũng không nôn nóng công kích, chỉ chậm rãi từ phía sau ép tới, dường như cố ý đẩy bọn họ vào Thính Vân cung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nháy mắt mọi người lui về phía Thính Vân cung, đường lui bỗng trở nên vô cùng thuận lợi, nhưng trong lòng Dư Tắc Thành bỗng cảm thấy bất an. Dường như phe mình đang bị năm tên Nguyên Anh Chân Quân kia khống chế, phải lui vào Thính Vân cung. Chẳng lẽ đối phương có quỷ kế gì?

Chỉ thấy bên ngoài Thính Vân cung là một mảng sương mù mịt mờ, năm tên Nguyên Anh Chân Quân đột nhiên phát lực, hóa thành hào quang vô tận ép bức bọn Dư Tắc Thành. Có tu sĩ vô ý chạm vào đám sương mù kia, không thấy có gì nguy hiểm, sau đó lọt vào Thính Vân cung thuận lợi. Vừa thấy không có gì nguy hiểm, lập tức tất cả tu sĩ Băng Tuyết Thần Cung ùn ùn tiến vào Thính Vân cung.

Trong Thính Vân cung có sáu Nguyên Anh Chân Quân do Nam Vân Chân Quân mời tới trợ quyền, có bọn họ sẽ không cần e ngại cường địch. Dư Tắc Thành cũng theo mọi người lui vào, sau khi tiến vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn không khỏi than thầm, bất hảo!

Chỉ thấy bên trong Thính Vân cung có vô số đệ tử Băng Tuyết Thần Cung, Băng Lan Chân Quân cũng có mặt ở đây. Lúc này năm người còn lại trong mười Nguyên Anh Chân Quân của Băng Tuyết Thần Cung cùng sáu Nguyên Anh Chân Quân do Nam Vân Chân Quân mời tới, tổng cộng mười một Nguyên Anh Chân Quân đang chia nhau ngồi trên pháp trận phát chân nguyên ra, dường như đang ngăn cản thứ gì đó.

Chẳng trách bên ngoài không có đệ tử tinh anh của Băng Tuyết Thần Cung, không có Nguyên Anh Chân Quân. Thì ra bọn họ vừa tụ tập thành quy mô bên ngoài, lập tức bị năm Nguyên Anh Chân Quân của Bắc Minh Bất Dạ thành đuổi vào trong Thính Vân cung. Đây chính là tương kế tựu kế, bắt rùa trong rọ.

Dư Tắc Thành nhìn đám sương mù vô tận bao quanh Băng Tuyết Thần Cung, trong lòng cảm thấy không ổn, tức thì biến sắc. Tuyết Nhai Chân Nhân gần đó nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn vọt tới, toàn thân y đẫm máu tươi, có thể thấy cũng đã đại chiến kịch liệt một trận:

- Sư huynh, ôi, thua mất một chiêu, Băng Tuyết Thần Cung chúng ta xong rồi…

Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Đám sương mù kia là gì vậy?

Tuyết Nhai Chân Nhân nói:

- Không biết, bất quá vô cùng đáng sợ, Kim Giáp Chân Quân của Thánh Giáp tông được xưng phòng ngự vô địch cũng không thể ra khỏi đám sương mù đó, bị Hỏa tan triệt để, hình thần câu diệt. Dù y đã phóng xuất chân nguyên bảo vệ toàn thân nhưng chỉ là vô dụng, chết một cách vô cùng oan uổng.

- Bắc Minh Bất Dạ thành tập kích Băng Tuyết Thần Cung chúng ta, đầu tiên là Ám Quang Thần Quân, Thiên Kỷ Thần Quân tới đây ngăn cản chúng ta, không cho chúng ta ra khỏi Thính Vân cung. Không ngờ ngoại trừ hai Thần Quân Ám Quang, Thiên Kỷ ra, không biết từ đâu xuất hiện thêm một Chân Nhất Thần Quân nữa. Người này đại chiến cùng Tuyết Dung sư tổ, không biết đã đánh tới chỗ nào.

- Sau đó năm tên Nguyên Anh Chân Quân kia đi khắp nơi đánh chết đệ tử Băng Tuyết Thần Cung ta, đánh đuổi bọn họ chạy tới tụ tập trong Thính Vân cung này. Cuối cùng hai Chân Nhất Thần Quân kia biến mất, năm tên Nguyên Anh Chân Quân bày ra trận pháp sương mù vô tận này, dần dần ép chúng ta vào đây. Không biết sương mù này là thứ gì, có thể Hỏa tan vạn vật, không gì ngăn nổi.

- Kim Giáp Chân Quân được xưng Vô Địch Kim Cương, thử đột phá màn sương mù này, rốt cục chết thảm trong đó.

Sau khi Dư Tắc Thành nghe xong bèn gật gật đầu:

- Mưu kế thật là độc…

Kế hoạch Bắc Minh Bất Dạ thành tấn công Băng Tuyết Thần Cung là kế liên hoàn. Bọn chúng biết được tính toán của Nam Vân Chân Quân, cho nên cố ý vây khốn nơi này nhưng không tập kích. Sau đó bọn chúng tấn công bên ngoài Băng Tuyết Thần Cung, chỉ cần đệ tử Băng Tuyết Thần Cung bên ngoài tổ chức thành đội ngũ phòng ngự đông đảo, năm Nguyên Anh Chân Quân của chúng lập tức ra tay, đánh đuổi bọn họ tới nơi này.

Cho nên bên ngoài mình không gặp được đệ tử tinh anh của Băng Tuyết Thần Cung, sáu Nguyên Anh Chân Quân còn sống cũng bị đánh đuổi tới nơi này. Đây là độc kế bắt rùa trong rọ, đến lúc đó chỉ cần thổi đám sương mù kia vào trong, lập tức tất cả tan thành tro bụi, hoàn toàn đoạn tuyệt truyền thừa của Băng Tuyết Thần Cung.

Thật ra hẳn là Bắc Minh Bất Dạ thành có tới tám tên Nguyên Anh Chân Quân, trong đó Bích Lạc Chân Quân đã bị mình đánh chết, sau đó lại đánh trọng thương bỏ chạy một tên, tên thứ ba đã tử chiến khi đánh nhau với Nguyên Anh Chân Quân Băng Tuyết Thần Cung. Cho nên trong năm đạo chân nguyên Nguyên Anh Chân Quân phát tán, chỉ có bốn Nguyên Anh Chân Quân của Băng Tuyết Thần Cung mà thôi, tức Nguyên Anh Chân Quân của Băng Tuyết Thần Cung còn lại sáu người.

Cho nên chỉ cần tình hình Băng Tuyết Thần Cung trở nên yên tĩnh lại, bọn họ hoàn toàn có thể tổ chức phản kích, đây là so sánh thực lực giữa hai phe. Nhưng dưới tình hình hiện tại, Băng Tuyết Thần Cung còn lại sáu Nguyên Anh Chân Quân, lại thêm sáu Nguyên Anh Chân Quân do Nam Vân Chân Quân mời tới trợ quyền… Đúng rồi, Nguyên Anh Chân Quân của Thánh Giáp tông đã chết, cho nên nơi đây chỉ còn lại mười một người.

Thánh Giáp tông và Kỳ Thuẫn môn là môn phái phòng ngự nổi tiếng thiên hạ, không ngờ vẫn không thể ra khỏi làn sương mù này, có thể thấy được nó đáng sợ tới mức nào.

Bọn mười một người Nam Vân Chân Quân hình thành pháp trận kỳ dị, tụ tập vô số chân nguyên lực đối phó sương mù bên ngoài. Nhưng chỉ cần nhìn qua đã biết, đây chỉ là miễn cưỡng chống cự.

Sương mù này chỉ cho vào mà không cho ra, chỉ cần bị vây khốn bên trong, không thể xông ra, thời gian kéo dài chừng bảy, tám năm, ắt sẽ bị người ta vây chết.

Trên mặt đất trong Thính Vân cung có mấy cái hố to, xem ra có người muốn độn thổ rời đi. Nhưng đối phương đã sớm có an bày, chắc chắn không có khả năng cho người bên trong chạy trốn dễ dàng như vậy.

Bọn Băng Lan Chân Quân, Nam Vân Chân Quân ai nấy cau mày, xem ra bọn họ đều tuyệt vọng, nhưng nhất quyết không bỏ cuộc, vẫn vừa đối kháng với làn sương mù đang ép tới không ngừng, vừa khổ tâm suy nghĩ biện pháp.

Dư Tắc Thành nghỉ ngơi một lúc, hắn cũng không tỏ ra nôn nóng, mà bắt đầu nhớ lại kiếm pháp mà mình đã sử dụng trong trận chiến trước đây, dần dần có chút sở ngộ.

Hiện tại Dư Tắc Thành trầm tư suy nghĩ như đang đi vào cõi thần tiên, tâm thần ngưng kết. Nhất cử nhất động, mỗi chiêu mỗi thức của trận chiến vừa rồi, vô số biến hóa trong nháy mắt, hết thảy hiện ra trong đầu hắn hết sức rõ ràng. Tất cả nhất nhất sống lại trong ký ức Dư Tắc Thành, từng hình ảnh, từng chiêu thức giao thủ tụ tập lại, hóa thành một lực lượng khó có thể hình dung, lan tràn khắp toàn thân Dư Tắc Thành.

Dần dần trên người Dư Tắc Thành toát ra một loại kiếm khí vô cùng đáng sợ, ngập tràn máu tanh, đây chính là dị tượng Nguyên Anh của hắn. Dư Tắc Thành ngồi ở đó, xung quanh hắn mười trượng không ai có thể tới gần, mặc dù trong Thính Vân cung hiện tại vô cùng chật hẹp.

Thiên Đạo tự nhiên, vạn pháp tự thành. Hiên Viên Lục Kiếm mà Dư Tắc Thành tinh thông trong quá trình này đã xảy ra biến hóa. Trước kia chỉ là kiếm thuật Kim Đan, hiện tại là kiếm thuật Nguyên Anh.

Cũng cùng kiếm thuật, nhưng ở thời kỳ khác nhau lại có dung mạo khác nhau.

Ở Kim Đan kỳ, mục đích Dư Tắc Thành tu luyện Hiên Viên Lục Kiếm là để Lục kiếm hợp nhất, hóa thành kiếm cưu, lấy lục hợp nhất, nhận được lực Kiếm Cưu Hồng Hoang để công kích cường địch. Khi đó lý tưởng lớn nhất của hắn là khống chế được lực Kiếm Cưu này, chém giết cường địch.

Hiện tại lý tưởng đã vô tình được thực hiện, lực Kiếm Cưu Hồng Hoang trước kia từng đau khổ truy cầu, để có thể Lục Kiếm hóa cưu, cưu hóa kiếm noãn, hiện tại đối với Dư Tắc Thành chỉ là lực Bản nguyên bình thường tới cực độ.

Hiện tại mỗi một kiếm đánh ra hết sức bình thường của hắn chính là một đòn toàn lực sử dụng lực Lục Kiếm hóa cưu mà khi xưa còn ở Kim Đan kỳ từng nỗ lực theo đuổi, đây là chỗ khác nhau giữa Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ. Lực Kiếm Cưu Hồng Hoang năm xưa không thể khống chế, hiện tại đã có thể khống chế thoải mái dễ dàng.

Đây là thành tựu của Nguyên Anh kỳ, cho nên phi kiếm lục giai trước kia hiện tại đã không còn chịu nổi chân nguyên lực hùng mạnh như vậy, tất cả đều vỡ nát.

Cho nên kiếm pháp Dư Tắc Thành cũng phải biến đổi theo, tìm phương hướng của mình trong chiến đấu. Trong đó có một phương hướng là tụ tập lại sáu loại lực Thiên Đạo, sẽ được một loại lực Kiếm Cưu mới. Đây là lực Kiếm Cưu đáng sợ của Nguyên Anh kỳ, lấy lực hàng phục địch nhân, lấy khí ép địch, chính là đạo kiếm khí.

Một phương hướng khác là Phản Phác Quy Chân, kết nối Hiên Viên Lục Kiếm trở lại, lấy lực Kiếm Cưu làm nền tảng, trùng tu Lục Kiếm, có lại cảm giác tu luyện Hiên Viên Lục Kiếm như thuở nào.

Một đòn cánh cưu là Kiếm Phi Dực, một đòn trảo cưu là Kiếm Ngưng Lão, một đòn lông cưu là Kiếm Tinh Vũ, một đòn mỏ cưu là Kiếm Tâm Tuệ, một đòn lực cưu là Kiếm Quang Ngục, một đòn hồn cưu là Kiếm Tiêu Diêu. Lấy thuật khắc địch, lấy pháp phá địch, đây là đạo kiếm thuật.

Giờ phút này Dư Tắc Thành mới hiểu được nguyên nhân chân chính phân chia ra Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong của Hiên Viên kiếm phái.

Đường đã trải ra trước mặt, hiện tại Dư Tắc Thành cần lựa chọn.

Hắn chỉ mỉm cười, cái gì là đạo kiếm khí, đạo kiếm thuật, ta muốn theo cả hai, ta phải dùng hai tay bắt lấy, không bỏ một đạo nào.

Vì sao chưởng môn Thạch Cơ, sư phụ, lão điên chưa từng nói qua đạo kiếm thuật, đạo kiếm khí gì cả? Đó là vì mình phải đồng thời nắm lấy cả hai, lấy chuyện đánh bại địch nhân làm trọng tâm, kiên trì theo đuổi hai đạo cơ bản ấy, không thể gạt bỏ đạo nào, đó mới là đạo của mình.

Dư Tắc Thành đứng bật dậy, con đường phía trước đã hoàn toàn sáng tỏ, trong lòng hắn cao hứng vô cùng. Sau khi đứng dậy, hắn quan sát sơ qua tình hình hiện tại của Thính Vân cung, không khỏi cau mày, tiến về phía đám sương mù cuồn cuộn.

Dư Tắc Thành đi tới đám sương mù, khẽ khàng chạm vào một cái rồi rút lui. Hắn thầm cảm nhận một chút, sương mù này hẳn là biến tướng của Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến kia.

Vừa tiếp xúc, Dư Tắc Thành lập tức cảm ứng được bên ngoài, Bắc Minh Bất Dạ thành lấy gần trăm tên Kim Đan Chân Nhân làm nền tảng, phát ra chân nguyên vô tận tụ tập vào năm tên Nguyên Anh Chân Quân. Năm tên này đứng thành hình ngôi sao năm cánh, hình thành trận thế kỳ dị, phát ra sương mù vây khốn Thính Vân cung.

Trong sương mù này ẩn chứa hai loại lực Thiên Đạo vô cùng đáng sợ, chính là Phá, Diệt. Bất kể thứ gì tiếp xúc với sương mù đều bị phá tan, hủy diệt.

Chân nguyên hợp lại của mười một Nguyên Anh Chân Quân bọn Nam Vân Chân Quân cùng mấy ngàn tu sĩ trong Thính Vân cung hơn xa đối phương, nhưng lực lượng của bọn họ hoàn toàn không theo kịp tinh túy của đối phương. Trước lực Thiên Đạo Phá, Diệt này, hết thảy chỉ là hư ảo, gần như không thể giải khai đám sương mù đang vây khốn.

Sương mù này ẩn chứa lực Phá, diệt vô cùng đáng sợ. Tiên thuật súc Địa Thành Thốn của Dư Tắc Thành cũng bi nó ngăn cản nhưng Dư Tắc Thành cũng không hể tỏ ra u sầu. Hắn ngồi xuống một góc, tiến vào thế giới Bàn cổ, gọi Lão Thất:

- Lão Thất, lập tức lấy Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến ra cho ta, ta muốn tu luyện nó.

Bất quá ngươi chỉ là Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến, của ta là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến. Đại đối với Tiểu, Diệt Tuyệt đối với Phá Diệt, Dư Tắc Thành có lòng tin tưởng mười phần, bắt đầu tu luyện.

Lập tức nguyên khí trong thế giới Bàn cổ cấp tốc vận chuyển, Thủy Linh chân khí bùng lên. Thủy sinh Mộc, sau đó hóa thành Mộc Linh chân khí, Mộc sinh Hỏa, hóa thành Hỏa Linh chân khí. Hỏa sinh Thổ, hóa thành Thổ Linh chân khí. Thổ sinh Kim, hóa thành Kim Linh chân khí. Kim sinh Thủy, cuối cùng biến thành Thủy Linh chân khí.

Ngũ Hành tương sinh tương khắc, có bốn loại quan hê, thứ nhất là kẻ sinh ra mình, thứ hai là kẻ mình sinh ra, thứ ba là kẻ khắc mình, thứ tư là kẻ mình khắc. Hết thảy sự vật trong thiên địa không thoát khỏi bốn mối liên hê này, vạn vật đều nằm trong Ngũ Hành.

Ngoại trừ chuyên đó ra, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm loại vật chất tiến hóa vô cùng. Trải qua năm thời kỳ thai nghén, sản sinh ra vạn vật, trở nên hưng thịnh, rồi suy tàn, mai một trong thiên địa. Vạn vật đều có Khí Linh. Ngũ Hành quy nhất, tất cả đều bắt nguồn từ Ngũ Hành.

Giáp Tý Ất Sửu Hải Trung Kim. Bính Dần Đinh Mão Lô Trung Hỏa, Mậu Thìn Kỷ Tị Đại Lâm Mộc, Canh Ngọ Tân Vị Lộ Bàng Thổ, Nhâm Thân Tân Dậu Kiếm Phong Kim. Giáp Tuất Ất Hợi Sơn Đầu Hỏa, Bính Tý Đinh Sửu Giàn Hạ Thủy, Mậu Dần Kỷ Mão Thành Đầu Thổ...

Tức thì linh khí Ngũ Hành biến hóa hoán đổi, sinh sinh diệt diệt, chuyển hóa qua lại. Trong quá trình này, dần dần xuất hiện một loại hào quang đặc biệt, hào quang này xuất hiện theo nguyên khí sinh ra, lớn mạnh theo nguyên khí. Hào quang này chính là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, đại biểu cho lực Hủy Diệt tuyệt đối.

Hào quang này vừa sinh ra, bên trong thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành lập tức vang lên tiếng thiên địa cộng hưởng:

- Nguồn gốc của ánh sáng này là Ngũ Hành tương sinh tương khắc. Bất kể ngươi vĩ đại tới mức nào, hùng mạnh tới mức nào cũng sẽ bi thời gian vượt qua, cũng phải trở thành quá khứ. Có hung tất có vong, có thịnh tất có suy, có sinh ắt có tử, đây chính là Vô Thượng Thiên Đạo.

- Dưới ánh sáng này của ta, hết thảy vạn vật khó lòng thoát khỏi pháp tắc Thiên Đạo. Bất kể thế lực của ngươi lớn như trời, thần uy vô hạn, gặp phải ánh sang này, khí số cũng phải tan mất. Dù là Kim Tiên cũng phải ngã xuống, cổ Thần cũng phải điêu linh, ánh sáng này có tên là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến.

Pháp này vừa thành, nháy mắt cả Bắc Cực Thiên phát ra một tiếng nổ vang. Tiếng nổ này khiến cho cả Bắc Cực Thiên chấn động, giống như có ngươi đang gào thét, vốn thiên địa có Khí Linh, vì tiên thuật này trở lại nhân gian, vì những sinh linh sắp sửa tiêu vong mà cất tiếng gào thét.

Năm tên Nguyên Anh Chân Quân, trăm tên Kim Đan Chân Nhân bên ngoài đểu cảm thấy toàn thân chấn động, dường như Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến trong cơ thể bọn chúng đang run rẩy. Tên nào cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, năm xưa Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến được ngươi tu luyện thành công ở Bắc Minh Bất Dạ thành, thiên địa di tượng cũng từng xuất hiện qua, nhưng không mãnh liệt như lần này.

Dư Tắc Thành mở bừng mắt đứng dây, nhìn đám sương mù vô tận kia, chậm rãi đi tới bên cạnh. Hắn giơ tay điểm vào làn sương mù, tay hắn lập tức phát ra một đạo ánh sáng, ánh sáng này khác với thần quang ngũ sắc của đối phương, toát ra màu trắng vô cùng thuần khiết, thuần khiết tới cực hạn.

Dư Tắc Thành vừa chạm vào sương mù, sương mù đáng sợ kia lại không thể làm thương tổn hắn, vừa chạm vào Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến trên tay Dư Tắc Thành, sương mù của đối phương giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nháy mắt bi tan chảy.

Dư Tắc Thành rút tay về, phần sương mù vừa tan rã lập tức được bổ sung trở lại. Đây là vấn đề về lượng, đối phương có tới năm Nguyên Anh Chân Quân, trăm Kim Đan Chân Nhân, hơn xa một chỉ điểm ra tùy ý của Dư Tắc Thành.

Lúc này bọn mười một Nguyên Anh Chân Quân Nam Vân Chân Quân vẫn đang tụ tập đối kháng Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến này. Dư Tắc Thành nhìn bọn họ, hỏi Lão Thất trong thế giới Bàn cổ:

- Kỳ lạ thật, vì sao ta luyện thành Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, lại cảm thấy Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến của đối phương dường như không thuần khiết, giống như là biến dị?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.