Nháy mắt Lục Kiếm hợp nhất, Dư Tắc Thành hóa thân thành cưu, phóng về phía Kim Sí Đại Bằng.
Kim Sí Đại Bằng nhìn thấy kiếm cưu này lập tức run lên, hồn phi phách tán, xoay người định trốn, nhưng hết thảy đã quá muộn màng. Một đạo điện quang cắt qua không trung u ám, chém vào thân thể Kim Sí Đại Bằng.
Kim Sí Đại Bằng hứng một đòn này, đôi kim sí vừa mới giương lên định trốn lóe lên vô số tia chớp. Sau đó điện quang ngập tràn trong cơ thể nó, nháy mắt hóa thành một màn sương đen.
Màn sương đen kia không ngừng chao đảo, muốn cố gắng trở lại hình dáng Kim Sí Đại Bằng như trước. Dư Tắc Thành giải trừ kiếm cưu, thân hình chợt lóe, đã chui vào trong màn sương đen. Một chiêu Tiên Thiên Nhất Khí cầm Nã Thủ chộp ra, lập tức màn sương đen kia bị Dư Tắc Thành bắt gọn, chế ngự chặt chẽ, thu vào trong thế giới Bàn cổ.
Một đòn vừa rồi nhìn qua đơn giản, nhưng đó chính là kết quả tu luyện trong thời gian qua của Dư Tắc Thành. Chiêu Giả Anh hợp cưu kia là Cưu Kiếm Thuật thông qua lãnh ngộ khi quan sát vết kiếm của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, trải qua sự chỉ điểm của Kiếm Lão Nhân, nghiên cứu ra cách dung hợp sáu loại lực Thiên Đạo hóa thành đệ nhị kiếm cưu.
Còn Giả Cưu Hóa Kiếm là Dư Tắc Thành dựa theo thuật luyện chế bản mệnh pháp bảo do động phủ Pháp Linh truyền thụ, lấy Giả Anh mình thử nghiệm trước, hóa sinh thành kiếm. Biến hóa này đã vượt xa dự đoán của Trung Hưng Tổ Sư và Kiếm Lão Nhân. Dư Tắc Thành đã bước lên con đường mà tiền nhân trước đây chưa từng đi qua.
Dư Tắc Thành chần chừ mãi vẫn chưa luyện hóa bản mệnh pháp bảo của mình, là vì hắn muốn sau khi luyện thành Nguyên Anh mới luyện hóa bản mệnh pháp bảo. Như vậy thế giới Bàn Cổ luyện thành bản mệnh pháp bảo sẽ càng thêm hùng mạnh.
Sau khi đánh ra kiếm này, Dư Tắc Thành hết sức buồn bã, bởi vì trong khoảnh khắc xuất kiếm, thật ra hắn đã thu lại hết chín thành lực lượng. Lực Huyết Mạch, lực Lôi Kiếp kia không phải là Giả Anh, không thể hóa Anh thành kiếm, chỉ có thể dùng Phi Dực kiếm, Tâm Tuệ kiếm do mình luyện chế phối hợp xuất kiếm. Nhưng không ngờ hai thanh phi kiếm này không chịu nổi uy lực kiếm này, khiến Dư Tắc Thành không thể không thu lại chín thành lực lượng.
Nhưng chỉ một thành lực lượng này đã đủ. Một kiếm chém xuống, Kim Sí Đại Bằng sải cánh rộng mười dặm lập tức bị giết chết, hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Nếu kiếm này được xuất ra với mười thành lực lượng, uy lực của nó quả thật không dám tưởng tượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cảm giác không thể xuất ra hết toàn bộ lực lượng của mình khiến cho Dư Tắc Thành thầm khó chịu trong lòng, nên dù giết chết cường địch, hắn vẫn không nở nụ cười.
Sau khi bắt được Kim Sí Đại Bằng, lập tức một lực lượng truyền tống Thời Không hùng mạnh tụ tập vào người Dư Tắc Thành, định tiến hành truyền tống hắn ra khỏi Thái Huyền sơn.
Người đời ai cũng như vậy, dù là Phản Hư Chân Nhất cũng vậy. Nhưng trong khoảnh khắc này, Không Ma Kinh trong thân thể Dư Tắc Thành chợt động, vận chuyển Không Ma chân nguyên lực, lập tức đọ sức cùng lực lượng truyền tống vừa xâm nhập thân thể Dư Tắc Thành.
Nó mạnh ta lui, nó yếu ta công, nó lui ta tiến, nó mệt ta tới.
Được Không Ma Kinh chỉ dẫn. Dư Tắc Thành tiến hành vật lộn một phen cùng lực lượng truyền tống này. Thình lình bạch quang chợt lóe, lực truyền tống biến mất, Dư Tắc Thành vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, vẫn chưa bị truyền tống ra khỏi Thái Huyền sơn.
Vốn Thái Huyền sơn này là sơn môn của Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông, Dư Tắc Thành kế thừa Không Ma Kinh, hoàn toàn phù hợp với thân phận của đệ tử Không Ma tông. Cho nên hắn mới có thể khống chế điện xà, cho nên mới không bị truyền tống ra ngoài, hết thảy thật ra cũng bình thường.
Nhưng Dư Tắc Thành biết rằng Thái Huyền sơn này không chỉ đơn giản là sơn môn của Không Ma tông. Xem ra nơi này liên quan rất rộng, thậm chí còn có thể liên quan tới Tiên tộc thành lập ra Đại Liên Minh từ vô số vạn năm trước, liên quan tới Đại Võ Thần Đế, Hiên Viên Hoàng đế tổ tiên của Nhân tộc.
Nói không chừng Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông này là người canh cửa nơi đây, chẳng trách nào bọn họ có thể được xếp vào một trong bảy đại môn phái truyền kỳ. Chuyện nơi này liên quan vô cùng rộng lớn, thậm chí có thể quyết định cả sự sinh tồn của các chúng tộc trên thế giới Thương Khung.
Nếu Đế Lưu Tương này trút xuống đại lục Thương Khung, mỗi lần trải rộng mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm, kéo dài một canh giờ, hẳn sẽ sinh ra hàng ngàn vạn Yêu tộc, lúc đó chính là đại họa giáng xuống đầu Nhân tộc.
Dư Tắc Thành suy nghĩ một lúc, bất chợt cười xòa, chuyện này cứ để các vị tiền bối suy nghĩ, mình tới đây là vì tìm kiếm phụ thân, những chuyện khác dù mình biết cũng không thay đổi được gì. Chẳng bằng vứt sang bên, không cần phải hao tâm tổn trí suy nghĩ nữa.
Dư Tắc Thành lấy hai thanh phi kiếm vừa rồi sử dụng trong khi điều khiển Giả Anh hóa cưu ra xem, không khỏi buông tiếng thở dài. Hai thanh phi kiếm này hiện tại trên thân toàn là vết nứt, một kiếm vừa rồi mình thu hồi chín thành lực lượng, vì vậy làm cho phi kiếm chấn động, cho nên mới rạn nứt.
Phi kiếm này mình sử dụng Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng cùng Tinh Hà Thiên Ngân Sa luyện chế, có thể nói là phi kiếm cực phẩm trong số phi kiếm lục giai cực phẩm, vậy mà vẫn không chịu nổi một kiếm của mình. Phi kiếm lục giai bình thường khác chắc chắn sẽ vỡ tan ngay tức khắc, xem ra trong lúc vô tình, mình sẽ có nguy cơ không còn phi kiếm mà dùng.
Thật ra hẳn là phương pháp mà mình sử dụng Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng và Tinh Hà Thiên Ngân Sa luyện chế không đúng, cho nên không thể làm cho chúng phát huy hiệu quả đến cực hạn. Ngoài ra dần dần phi kiếm lục giai đã không còn thỏa mãn được nhu cầu của mình. Xem ra mình phải mau mau thành Anh, như vậy mới có thể giở xem bí tịch do Trung Hưng Tổ Sư lưu lại, luyện chế phi kiếm cho mình.
May là mình tới được Thái Huyền sơn này, gặp được Tinh Hồn Vũ, có thể bắt được vô số Kiếm Linh. Tới đây đi, phi kiếm thất giai, bát giai của ta ôi...
Dư Tắc Thành chuyển kiếm quang, bay về phía một con Khổng Tước Minh Vương toát ra hào quang ngũ sắc, ngươi sẽ là mục tiêu kế tiếp của ta.
Dư Tắc Thành điều khiển kiếm quang bay tới nhanh như điện chớp, bá đạo đường đường, hoành hành ngang ngược, đại chiến đám cổ Tinh Ma Linh hùng mạnh nhất này.
Khổ tu mười mấy năm qua, kiếm lực của Dư Tắc Thành đã đạt tới trình độ đáng sợ.
Khổng Tước Minh Vương, Tam Túc Tử Nhật Kim ô, Đại Địa Huyền Võ Cự Thú, Tây Phương Kim Tinh Diệu Long, Cửu Lôi Oa Mã, Cửu Vĩ Yêu Hồ, Cự Tinh Chu Yếm....
Dư Tắc Thành bắt đầu vụ thu hoạch bất ngờ của mình giữa Tinh Hồn Vũ đầy trời. Chém chém chém, dưới Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp của hắn, không có Cổ Tinh Ma Linh nào địch nổi.
Dư Tắc Thành bắt một hơi mười tám con cổ Tinh Ma Linh thượng phẩm, thu tất cả vào trong thế giới Bàn cổ của mình.
Hắn điều khiển phi kiếm từ lúc đầu là tứ Anh hóa cưu, sau chỉ còn là nhất Anh nhất kiếm, lúc ấy mới biết thực lực của mình đạt tới mức nào, giết chết đám cổ Tinh Ma Linh này hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Cũng không phải Cổ Tinh Ma Linh này yếu ớt, mà vì thực lực của mình đã hùng mạnh tới mức đáng sợ.
Hiện tại mình đã mạnh hơn khi chia biệt cùng Ma Chủ Già Lam, mạnh hơn khi đại chiến với Nguyên Anh Chân Quân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông không biết bao nhiêu mà kể.
Chỉ cần nhìn từ một điểm là có thể thấy được, trong trường đại chiến hôm nay, phi kiếm lục giai năm xưa Dư Tắc Thành luyện chế bắt đầu rạn vỡ từng thanh một. Đây chỉ là một thành lực lượng của bốn Giả Anh, dù chỉ phát lực dùng để ngự kiếm đơn giản nhất, cũng khiến cho phi kiếm năm xưa hùng mạnh biết bao xuất hiện vết nứt.
Xem ra mấy năm nay mình khổ công ngộ đạo không hề uổng phí chút nào, không biết sau khi thành Anh, mình còn hùng mạnh tới mức độ nào nữa... Nghĩ tới tương lai, Dư Tắc Thành cảm thấy lồng ngực nóng bừng, mười năm mài một kiếm, rốt cục hết thảy không hề uổng phí, biết bao nỗ lực của mình rốt cục đã được đền bù xứng đáng.
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, chợt phát hiện ra trên một mặt khác của Thái Huyền sơn có một con chim xanh đang đứng ngạo nghễ một mình, xung quanh nó ba ngàn dặm không có Cổ Tinh Ma Linh nào dám bén mảng tới gần. Xem ra thực lực chim này vô cùng mạnh mẽ, khiến cho những con cổ Tinh Ma Linh khác phải tránh đi.
Dư Tắc Thành hóa ra một đạo điện quang lướt tới, quả thật là nhanh như điện chớp, chỉ nói riêng về tốc độ, đã đạt tới một cực hạn nhất định. Nháy mắt phi hành trăm dặm, hóa thành lưu quang chém về phía chim kia, sự sắc bén, nhanh chóng, cứng rắn không gì là không thể phá đã được hắn phát huy đến cực hạn.
Chim xanh này đang ở giữa không trung hấp thu Đế Lưu Tương, Đế Lưu Tương trong phạm vi ba ngàn dặm xung quanh tự động chui vào mỏ nó. Không một vật nào khác dám tới gần trêu chọc nó, chính vì như vậy trong lúc bất ngờ đã bị đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành chém trúng.
Kiếm này trúng đích, lập tức cả Dư Tắc Thành lẫn chim kia có cùng một ý nghĩ trong đầu: mình sơ ý quá!
Chim xanh kia bị kiếm này chém trúng lập tức lóe lên, hóa thành điện quang nhiều màu. Nhưng lần này Dư Tắc Thành không bắt nó mà là lùi lại rất xa, bởi vì trong điện quang này ẩn chứa lực lôi điện vô cùng đáng sợ, nó vẫn chưa tan xác như những cổ Tinh Ma Linh mà Dư Tắc Thành giết chết trước đây. Quả thật chim này chính là cường giả tối cao trong đám Cổ Tinh Ma Linh.
Đây là Thanh Loan, con bà nó, là thần điểu họ Phượng Hoàng màu xanh, tề danh cùng Hỏa Phượng, truyền thuyết vào thời Hồng Hoang thường bầu bạn bên cạnh Vạn Linh Chi Mẫu Tây Vương Mẫu, còn gọi là Thương Loan.
Nó có hình dáng gần giống như khổng tước, có bộ lông vô cùng xinh đẹp, ít khi bay lượn, thường đi lại nhẹ nhàng. Không ngờ là nó, chim này là sau khi Phượng Hoàng nhập Niết Bàn, được Tử Tiêu Lôi Đình trên trời tẩy rửa tái sinh, có thể khống chế phong lôi, nháy mắt di chuyển vạn dặm, bất tử bất diệt, hùng mạnh vô cùng.
Xem ra trận chiến này mình phải dùng hết chân bản lãnh, cũng đúng lúc xem thử rốt cục kiếm pháp của mình đạt tới trình độ nào.
Thanh Loan kia trúng một kiếm của Dư Tắc Thành, suýt chút nữa nhập Niết Bàn, lập tức nổi trận lôi đình, phát ra vô số điện quang màu tím, uốn khúc chớp động trên không như rồng rắn. Trong thanh âm ken két, điện quang màu tím nổ tung ầm ầm, trong phạm vi trăm dặm toàn là điện quang màu tím óng ánh diễm lệ.
Điện quang màu tím này vô cùng bá đạo, chạm trúng nơi nào, vạn vật nơi đó lập tức tiêu vong. Cho dù là cương phong hay những cổ Tinh Ma Linh khác chạm phải Tử Lôi này lập tức sụp đổ hoàn toàn. Ngay cả Nhược Thủy bên dưới cũng bùng nổ ầm ầm, dậy sóng thần cao ngất.
Dư Tắc Thành vận chuyển lực Lôi Kiếp, sử dụng Kiếm Phi Dực hóa thành sáu đôi lôi dực. Kiếm quang thoáng chuyển, tự bảo vệ mình. Lôi kiếp là lôi mạnh nhất, có thể hấp thu tất cả lôi lực, cho dù lôi quang bên ngoài mạnh mẽ tới mức nào, trong kiếm quang Kiếm Phi Dực ẩn chứa lực Lôi Kiếp, Dư Tắc Thành cũng không hề thương tổn.
Tử Lôi này dần dần trở nên yếu đi, thình lình Vạn Lôi tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành bừng mở, lập tức phát ra lực hút kỳ dị như rồng hút nước. Chỉ trong thoáng chốc, Tử Lôi do Thanh Loan phun ra đều bị Dư Tắc Thành hấp thu hết sạch.
Trong quá trình hấp thu, kiếm quang Dư Tắc Thành chợt động, một đạo kiếm quang màu bạch kim chợt lóe, xông vào Tử Lôi đang bị hấp thu, âm thầm lặng lẽ công ngược về phía Thanh Loan.
Một đạo kiếm quang xé rách trời không, dưới ngàn vạn lôi quang trở nên vô cùng nổi bật, chói mắt, rực rỡ huy hoàng. Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang bạch kim xuyên qua không trung nhanh như điện chớp, tới cạnh thân thể Thanh Loan. Lúc này Thanh Loan mới phát hiện ra kiếm quang bạch kim óng ánh xinh đẹp vô cùng, nhưng lại toát ra khí tức chết chóc vô cùng đáng sợ.
Thanh Loan đang chống lại lực hút hùng mạnh này, cho nên khi kiếm quang bạch kim đâm tới, nó bất ngờ không kịp đề phòng, trên người chỉ kịp bạo phát một luồng lôi quang màu vàng tím hộ thân. Nhưng dưới kiếm quang bạch kim hùng mạnh, tất cả đều là uổng phí.
Kiếm quang bạch kim như lưỡi rắn thò ra thụt vào, dễ dàng đâm thủng thân thể Thanh Loan. Sau đó thừa cơ kiếm thế biến hóa, nháy mắt bùng nổ thành vạn đạo kiếm quang, khiến cho thân thể Thanh Loan cũng nổ tung thành một luồng thanh quang rực rỡ, văng tung tóe ra bốn phía.
Đây chính là Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, cho dù ngươi có được tiên thuật pháp quyết tuyệt thế, cho dù ngươi là yêu ma hay thần tiên, cho dù ngươi hùng mạnh tới mức nào, có được uy lực hủy thiên diệt địa, cũng chỉ cần một kiếm mà thôi.
Kiếm này không có khám phá tâm cảnh hư ảo, không có tuyệt sát có thể chém giết vạn người, không có linh cơ giác ngộ chân ngã, không có khống chế tinh diệu xuất thần, không có gì cả, chỉ có một kiếm giết chết cường địch, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
Lần này Dư Tắc Thành cũng không bắt lấy Thanh Loan, bởi vì trận chiến hiện tại mới chính thức bắt đầu. Thanh Loan bị nổ tung thành vô số lôi quang màu xanh, từ trong đó nó lại Niết Bàn trùng sinh.
Trong ánh chớp xanh của lôi quang dày đặc, một con Thanh Loan khác lại xuất hiện, hình dáng đã biến đổi khác trước. Lúc này nó đã hoàn toàn khác với cổ Tinh Ma Linh khác, hiện tại thân thể nó hoàn toàn là tấm thân xương thịt, không còn là cổ Tinh Ma Linh hư vô, mà là Thanh Loan chân chính.
Dư Tắc Thành không khỏi nảy ra suy đoán trong lòng, chẳng lẽ loài dị thú thời kỳ thượng cổ Hồng Hoang này đều sinh ra như vậy?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy đoán, một con Thanh Loan to chừng ba trượng màu xanh lam xuất hiện trên Thái Huyền sơn. Thanh Loan này có đầu khổng tước, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, sau đuôi có năm cọng lông dài mấy trượng phất phơ. Toàn thân nó hiện rõ sắc xanh lam, thần quang xanh lam nhàn nhạt không ngừng vờn quanh thân thể. Hai cánh nó giương thẳng ra, bao trùm phạm vi vài trượng.
Thanh Loan này khẽ vỗ hai cánh, lơ lửng giữa không trung, đôi mắt màu vàng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, toát ra uy thế ngạo thị thiên hạ.
Dư Tắc Thành nhìn Thanh Loan sau khi Niết Bàn trùng sinh, lên tiếng nói:
- Quả nhiên là thanh xuất ư lam thắng ư lam. Niết Bàn hóa hình, ta rất thích ngươi. Con gái ta rất muốn có một người bạn cùng chơi với nó, ngươi hãy theo ta đi thôi, ta sẽ tặng cho nó làm lễ vật, ắt hẳn nó sẽ vô cùng vui sướng.
Thanh Loan kia nổi giận, Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta biết là ngươi không muốn, thật ra rất là đơn giản, ta sẽ đánh tới khi nào ngươi bằng lòng mới chịu thôi.
Lập tức một trường đại chiến bắt đầu.
Thanh Loan nghe Dư Tắc Thành nói lời ngông cuồng như vậy, không nhịn được ngửa cổ gáy dài. Tiếng gáy trong trẻo hào hùng của nó vang vọng đất trời, lập tức hóa thành uy áp đáng sợ, lan tràn ngàn dặm.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Cho dù có kêu gào, ngươi cũng không thể thoát khỏi vận mệnh.
Thình lình hai mắt Thanh Loan chợt lóe tinh quang, hai cánh rộng mở, bay vút lên cao, xông thẳng lên chín tầng mây. Theo đường bay của nó, vô số lôi quang xuất hiện, một đạo lôi quang màu vàng to chừng một trượng đột ngột hiện ra, bổ về phía Dư Tắc Thành. Đạo lôi quang này giống như vật sống, bay lượn trên không như điện xà, hung hăng đáng sợ, lôi quang chớp lóe, nháy mắt đã đánh tới trước người Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thoáng động, thi triển Thốn Bộ Thiên Lý, bước ra một bước đã xuất hiện ngoài mười dặm, tránh khỏi đạo lôi quang này.
Đạo lôi quang này chỉ là mới bắt đầu, trên trời liên tục xuất hiện lôi quang đánh xuống hết đạo này tới đạo khác. Hàng trăm hàng ngàn đạo lôi quang như vậy giáng xuống, khiến cho cả đất trời dường như do lôi quang tạo thành.
Dư Tắc Thành bắt đầu né tránh, bất chợt biến sắc. Dưới vô số lôi quang giáng xuống ầm ầm, không trung phát sinh biến hóa kỳ dị, quấy nhiễu Thốn Bộ Thiên Lý của Dư Tắc Thành, khiến cho hắn không thể na di ngay tức khắc, không còn linh hoạt như trước.
Thì ra lôi quang này còn có tác dụng như vậy, tuy rằng Dư Tắc Thành không thể na di theo ý muốn, nhưng hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi, giơ tay điểm ra một cái, miệng quát lớn:
- Kiếm!
Keng keng keng... Trong tiếng kiếm ngâm vang lên kịch liệt, mười đạo bạch quang bất ngờ bay lên, Phi Dực kiếm đã xuất, hóa thành mười đạo kiếm quang giữa không trung, bắt đầu va chạm với lôi quang vô tận đang giáng xuống.
Phi Dực kiếm này dài một thước bảy tấc, rộng nửa ngón tay. Toàn thân cả mười thanh phi kiếm trắng như tuyết, tinh quang óng ánh lóe lên không ngừng, phô bày dạng nửa trong suốt, hào quang bảy sắc vô tận trên thân kiếm toát ra không ngừng.
Hai bên lưng kiếm có hai đường thẳng nổi lên chạy suốt, thân kiếm ẩn chứa vẻ thâm thúy khó tả bằng lời, bên trong mơ hồ chớp động tinh quang. Lúc thân kiếm nhẹ run toát ra vô số hào quang mờ mờ, sau đó dần dần tan biến giữa không trung, quả là bảo vật hoàn mỹ.
Kiếm quang Lôi Dực kiếm bay lượn trên không, đón đánh lôi quang vô tận giáng xuống. Những đạo lôi quang gặp phải kiếm quang tung hoành cắt xé, hoàn toàn vỡ nát. Những tia lôi điện vỡ ra bắn tung tóe khắp nơi, khiến cho trong phạm vi trăm dặm chợt hóa thành một biển lôi.
Chỉ thấy mười đạo kiếm quang bạo phát giữa trận mưa lôi quang, kiếm khí Lôi Dực kiếm tung hoành mạnh mẽ. Thình lình Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, từ dưới lên trên nhắm về phía Thanh Loan đang ở trên cao. Tuy rằng động tác ngự kiếm bay lên của hắn vô cùng chậm chạp, nhưng dưới kiếm quang vô tận lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Dư Tắc Thành bắt đầu xuất kiếm liên tục, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, phá hết cho ta! Dưới kiếm quang xuất ra liên tục nhanh như điện chớp, những tia lôi điện vỡ nát bắt đầu chuyển hóa bay về phía Thanh Loan.
Thanh Loan chính là Phượng Hoàng ngộ kiếp, tương hợp cùng thần lôi, sinh ra từ trong lôi điện, có thể vĩnh viễn bất diệt bên trong thần lôi, quả thật là dị thú Hồng Hoang tối cao trong thiên địa. Bản năng của nó là khống chế lôi điện, nhưng hiện tại phát hiện ra lôi điện do mình phát ra lại bị tu sĩ kia phá tan. Mà tu sĩ kia đang bay tới càng ngày càng gần, xuất kiếm phát uy, mỗi một kiếm đều ẩn chứa khí tức Hồng Hoang vô cùng kinh khủng.
Tuy rằng ánh mắt Dư Tắc Thành như đang cười, nhưng Thanh Loan vẫn cảm nhận được khí tức hủy diệt vô cùng đáng sợ phát ra trên người đối phương. Có lẽ tu sĩ này có thể hủy diệt mình, tuy rằng mình có thể Niết Bàn trùng sinh, bất tử vô số lần, nhưng không biết vì sao trong lòng Thanh Loan lại có cảm giác sợ hãi.
Kiếm quang kia giống như hoa sen nở rộ, Dư Tắc Thành bay càng ngày càng nhanh, kiếm quang của hắn càng ngày càng tới gần Thanh Loan.
Tiếng sấm chợt vang lên ầm ầm không ngớt, cả Thái Huyền sơn có thể nghe được. Đám tu sĩ ở xa xa bất giác dừng tay không đuổi bắt cổ Tinh Ma Linh nữa, tập trung quan sát trận chiến của Dư Tắc Thành. Trong mắt bọn họ toát ra vẻ sợ hãi vô cùng, không ngờ có người có thể ngự kiếm tới trình độ này, quả thật chưa từng nghe qua, có lẽ đây là Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp trong truyền thuyết.
Rốt cục Dư Tắc Thành đã bay tới trước Thanh Loan, một đạo kiếm quang thình lình tràn ngập trong tầm mắt Thanh Loan.
Trước đạo kiếm quang gần như siêu việt Thời Không này, bất ngờ Thanh Loan phóng vút lên cao, từ bỏ không phát ra lôi quang vô tận nữa, hóa thành một luồng lôi điện màu xanh chạy trốn, không đánh nữa mà chạy trốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]