Chương trước
Chương sau
Trên dãy đá ngầm này có khắc vô số phù văn pháp trận, một trụ khí chân nguyên khổng lồ xông thẳng lên trời. Trên đầu trụ khí này dường như có một lớp màng mỏng gắn vào nền trời, chống đỡ cả bầu trời. Hẳn đây chính là giả Thiên kết giới, dưới kết giới này, Chân Nhất Thần Quân xuất ra bất cứ công kích gì, sử dụng lực Thiên Đạo thế nào cũng không e ngại Thiên kiếp lan tới.

Kiếm cưu vừa phi hành tới gần dãy đá ngầm, lập tức có hai đạo thần thức quét qua bọn họ. Sau đó dưới sự chỉ dẫn của đạo thần thức kia, kiếm cưu đáp xuống dãy đá ngầm an toàn.

Hai vị Nguyên Anh Chân Quân đang đứng đó chờ đợi bọn Dư Tắc Thành tới. Một người trong đó đầu đội Bạch Vũ Tế Nhưng mão, trên cắm một chiếc lông đuôi phụng màu trắng thật dài. Thân khoác trường bào nhưng màu đồng, trong mặc Lượng Ti sam màu nguyệt bạch, tay cầm một chiếc Ngọc Điêu Thất Vũ phiến, toàn thân toát ra khí thế uy nghi trịnh trọng khiếp người.

Dung mạo người này như bạch ngọc, mày kiếm mắt sao, ngũ quan đoan chính, anh tuấn vô cùng. Quả thật có rất nhiều nữ tu sĩ tự thẹn không bằng, dung mạo hoàn mỹ như vậy làm cho người ta cảm thấy khó tin.

VỊ Nguyên Anh Chân Quân anh tuấn này chính là Cửu Diệu Chân Quân của Diệu Hóa tông.

VỊ Nguyên Anh Chân Quân còn lại là một văn sĩ thân khoác y phục đen tuyền, tuổi tác trên dưới ba mươi, đầu đội một chiếc khăn nho sinh cũng màu đen, sắc mặt nhợt nhạt. Trên môi có hai hàng râu tỉa tót, hai mắt sâu hoắm, trong mắt bắn ra ánh sáng mờ mờ.

Tay y cầm một chiếc Lục Giản phiến chỉ thẳng lên trời, thoạt nhìn bề ngoài là một chiếc quạt màu lục có hình dáng như ngọn lửa đang bốc cháy, mặt quạt dường như bằng tơ lụa, thỉnh thoảng lóe ra hàn quang âm lãnh. Khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy âm khí lượn lờ, không phải là người tầm thường.

VỊ Nguyên Anh Chân Quân hết sức âm trầm lạnh lẽo này là Vô cấu Chân Quân của Hắc Vu tông.

Tĩnh Tâm Chân Nhân biết hai vị Chân Quân này, bèn tiến lên thi lễ:

- Bái kiến Cửu Diệu sư bá, Vô cấu tiền bối.

Cửu Diệu Chân Quân nói:

- Sư diệt phi hành mấy vạn dặm tới đây chi viện, vất vả rồi.

Vô Cấu Chân Quân nói:

- Rốt cục tới rồi, lão Diệu, chúng ta mau mau vào trong, để lâu như vậy, bảo bối bọn họ chia hết mất còn gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Vừa nghe như vậy, bọn Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, không phải là tình thế nguy cấp, gọi chúng ta tới trợ giúp hay sao? Vì sao xem ra là gọi bọn mình tới đây công tác thay cho bọn họ, còn bọn họ đi vơ vét bảo tàng?

Cửu Diệu Chân Quân thấy dáng vẻ hoang mang của bọn Dư Tắc Thành, bèn nói:

- Lúc truyền tin là lúc vạn phần mạo hiểm, đối phương liều chết phản kích. Dưới sự dẫn dắt của hai vị Cung chủ, dẫn theo năm tên Hồng Hoang Vệ thanh giáp, ba mươi tên Hồng Hoang Vệ lam giáp đánh tới, định phá hỏng mười hai yếu điểm kết giới trước để liều chết xông ra. Bọn chúng phá hủy liên tục bốn yếu điểm của Giả Thiên kết giới, cuối cùng đánh tới nơi này.

- Một trường đại chiến xảy ra, sáu Nguyên Anh Chân Quân của quý phái tạo thành kiếm cưu lực chiến một tên Cung chủ Bích Hải Long Cung. Vong Trần Thần Quân của Hư Vô Phiêu Miểu tông chiến đấu cùng tên Cung chủ còn lại. Đánh một lúc lâu, rốt cục Mẫn Cung đảo chìm xuống, Quế Hạ đạo hữu của Vô Tâm Tông, bọn bảy người Tịnh Nguyệt đạo hữu Thiên Nhất tông, mười mấy Nguyên Anh Chân Quân Hoài Vũ đạo hữu của Nghệ Xạ Khoái Kiếm tông trọng thương, tình thế vạn phần nguy cấp.

- Đột nhiên pháp trận khôi phục bình thường, rốt cục tổ sư trên Tiên Giới hạ giới, có bảy vị Tiên Nhân các phái hạ giới thành công. Nhờ bọn họ trợ giúp, trường đại chiến này chúng ta đại thắng, đối phương không tên nào chạy thoát. Hiện tại bọn họ đã đánh vào Bích Hải Long Cung.

Vừa nghe như vậy, mọi người đều giật mình kinh hãi, Dư Tắc Thành buột miệng kêu lên:

- Bảy vị Tiên Nhân hạ giới ư, không thể nào!

Giọng Vô Cấu Chân Quân lạnh như băng:

- Không có các vị Tiên Nhân này hạ giới, không ai ngu ngốc dám tới tấn công Bích Hải Long Cung ở Thương Khung hải này, vốn Lang Gia thiên địa cung thỉnh các vị sư tổ, tổng cộng liên hệ mười hai vị Tiên Nhân cho phân thân hạ giới trợ giúp.

- Không ngờ lúc trận chiến bắt đầu, pháp trận hạ giới của Thông Huyền Thiên Cơ cốc lại xảy ra vấn đề, chỉ mời được năm vị Tiên Nhân. Bọn giá áo túi cơm này khổ tâm bố trí pháp trận dài vạn dặm, mười hai yếu điểm, tốn hàng trăm vạn linh thạch, không ngờ để phát sinh vấn đề, suýt chút nữa đã bị bọn chúng hại chết.

Vô Cấu Chân Quân nói chuyện không chút lưu tình, mở miệng lập tức thóa mạ.

Cửu Diệu Chân Quân bên cạnh tiếp lời y:

- về chuyện này, Thông Huyền Thiên Cơ cốc giải thích rằng vào lúc đó, dường như trên Tiên Giới cũng có người vượt giới mà xuống, hai pháp trận vượt giới cùng khởi động dẫn phát chấn động, tạo ra gió lốc Thời Không, cho nên pháp trận bị ảnh hưởng, khiến cho chỉ có năm vị Tiên Nhân hạ giới. Người hành sự cũng có khi sơ suất...

Vô Cấu Chân Quân cắt ngang lời Cửu Diệu Chân Quân:

- Sơ suất, hừ, đúng là phường giá áo túi cơm, suýt chút nữa hại chết lão tử. Cái gì mà Tiên Giới có người vượt giới, tạo ra gió lốc Thời Không, lão Diệu ngươi tin được hay sao? Hoàn toàn chỉ là nói hươu nói vượn, chắc chắn bọn chúng bố trí pháp trận không tốt, hết thảy chỉ là mượn cớ.

- Được, được rồi, đừng nói nữa, vừa hay bọn họ đã tới, chúng ta mau mau vào trong trợ chiến đi thôi.

Dứt lời bèn hóa ra một đạo hào quang bay về phương xa. Cửu Diệu Chân Quân cũng nói:

- Được rồi, ta cũng phải vào trong trợ chiến, hiện tại vùng ngoài của Bích Hải Long Cung Thương Khung hải đã không còn vấn đề gì, đại đa số đã sớm đánh tới Thanh Khư cốc. Các người chỉ cần trông coi cho tốt cơ quan trận pháp nơi đây là đủ. Nếu có cường địch tới đây, không chống nổi cũng có thể chạy trốn. Đây là tâm pháp để khống chế pháp trận, từ giờ giao cho hiền diệt.

Dứt lời, một đạo thần thức truyền vào đầu Nhất Tâm Chân Nhân, sau đó Cửu Diệu Chân Quân ngự không bay lên đuổi theo Vô cấu Chân Quân, bay vào sâu trong biển rộng, nháy mắt đã không còn thấy tung tích hai người, chỉ còn lại sáu người Dư Tắc Thành ở đây.

Sáu người Dư Tắc Thành ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng hai người kia không giống như đi trợ chiến chút nào, mà giống như đi trợ giúp thu gom bảo vật.

Đã tới rồi thì ở lại, sáu người bèn quan sát tình hình trên dãy đá ngầm. Cách thức khống chế pháp trận đơn giản vô cùng, Nhất Tâm Chân Nhân hoàn toàn có thể khống chế. Lúc này mọi người mới phát hiện ra bên kia dãy đá ngầm còn có chừng ngàn người đang hôn mê nằm dưới đất.

Những người này toàn là phàm nhân, trong đó có Giao tộc, cũng có Nhân tộc, còn có một ít Hải tộc. Bọn họ đều là cư dân trên Mẫn Cung đảo trước đây, sau khi đảo chìm xuống biển, đại chiến lan tới, rốt cục may mắn được cứu tới nơi này, sau lại bị Vô cấu Chân Quân thi pháp thôi miên, lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy bọn họ, sáu vị Chân Nhân cau mày. Tôn chỉ của Hiên Viên kiếm phái từ trước tới nay vẫn là cứu giúp phàm nhân, vì trước kia mình cũng chỉ là một phàm nhân.

Nhất Tâm Chân Nhân bèn nói:

- Không thể để cho bọn họ ở lại đây, nếu chẳng may đại chiến lại lan tới, chắc chắn bọn họ phải chết không sai. Chúng ta phải đưa bọn họ đi khỏi chỗ này, ngoài bốn ngàn dặm có một hòn đảo nhỏ, chúng ta đưa bọn họ tới đó, cũng coi như cứu bọn họ khỏi một kiếp.

Mọi người cùng gật đầu, Thanh Âm Chân Nhân thả ra một phi xa rất lớn, phi xa này có thể dung nạp ngàn người, nhưng tốc độ rất chậm. Mọi người bắt đầu đưa các phàm nhân lên phi xa, sau đó rời khỏi.

Mọi người không thể đi hết, Nhất Tâm Chân Nhân cần khống chế pháp trận, cho nên phải có một người ở lại giúp ông. Vì vậy Dư Tắc Thành ít tuổi nhất ở lại, giúp đỡ Nhất Tâm Chân Nhân khống chế pháp trận nơi này.

Cứ như vậy mọi người rời khỏi, Nhất Tâm Chân Nhân tọa trấn trung tâm, trấn thủ pháp trận. Dư Tắc Thành một mình đi dạo khắp nơi trên dãy đá ngầm này.

Nơi này rộng chừng mười dặm, trơ trọi không có thứ gì. Vạn vật trước đây trên mặt đất đã bị đánh chìm, không còn gì cả, chỉ còn lại vô số pháp trận phù văn khắc trên mặt đá.

Dư Tắc Thành lang thang đi theo phù văn pháp trận, thấy bờ bên kia của dãy đá ngầm này có bảy nơi khắc hắc ấn rất lớn, những hắc ấn này hóa thành các loại phù văn kỳ di khác nhau, mỗi nơi như vậy rộng chừng mười trượng. Xung quanh nơi đó trong vòng trăm trượng, mặt đất bị nung nóng thành màu xanh nhạt, có thể thấy được nơi đó nóng tới mức nào.

Bảy vị Tiên Nhân hạ giới mà đến, nói cách khác, mười hai yếu điểm kéo dài vạn dặm là pháp trận chuẩn bị. Có thể hạ giới xuyên qua pháp trận này, vậy phân thân Tiên Nhân mới có thể xuống được.

Nơi này có lẽ là vị trí của bảy vị Tiên Nhân kia hạ giới, Dư Tắc Thành cảm thấy hiếu kỳ bèn tiến tới xem thử, trong lòng thầm nghĩ nếu như Tiên Nhân hạ giới đánh rơi hay vứt lại thứ gì đó ở nơi này, mình nhặt được chắc chắn sẽ phát đại tài.

Thật ra hắn vì quá rảnh rỗi không có việc gì làm, cảm thấy nhàm chán nên đi xem cho đỡ buồn. Từ vị trí hắc ấn có thể đoán được, thần uy lúc Tiên Nhân hạ giới thế nào.

Đột nhiên một dao động kỳ dị xuất hiện, dao động này hết sức thần kỳ, lấy Dư Tắc Thành làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Không ngờ lúc này Dư Tắc Thành muốn cử động cũng không được, đã bị dao động này chế ngự hoàn toàn.

Sau đó bên tai hắn chợt nghe một thanh âm rít gió vô cùng kỳ dị, giống như xé rách thiên địa, khiến cho người ta khó lòng chịu được. Sau đó một luồng lực lượng hùng mạnh vô cùng vọt nhanh về phía Dư Tắc Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.