Chương trước
Chương sau
Nhất Tâm Chân Nhân lập tức tiến lên, chắp tay ra hiệu, Kim Đan Chân Nhân của Dạ Ma tông ẩn thân trong bóng đêm lên tiếng nói:

- Được rồi, nhân thủ đã đến đông đủ, chúng ta có thể bắt đầu động thủ được chưa?

Sáu người bắt đầu bày ra kết giới biến mất, cùng thảo luận với nhau. Sau một khắc, bọn họ hiện thân trở lại, sau đó vô số người ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu hành động, đại chiến sắp sửa diễn ra.

Nhất Tâm Chân Nhân trở về với đồng môn nói:

- Lần này Dạ Ma tông, A Đê Bà Nguyên kiếm phái, Mạc Bắc Yêu Đao môn đã dốc hết toàn bộ lực lượng, chủ công sẽ do bọn họ khai hỏa. Trong Đại Mộng Thương Thiên động có ba vị Kim Đan Chân Nhân tiếp ứng, sơn môn đại trận đã mở ra. Hiên Viên kiếm phái chúng ta thân là tổng chỉ huy, nhiệm vụ chính là phụ trách tiêu diệt viện quân đối phương xuất hiện. Nếu có viện quân đối phương xuất hiện, ắt hẳn là Hồng Hoang Vệ, mọi người phải liều mạng một trận.

- Nguyên Anh Chân Quân tất cả môn phái phe ta đã kéo tới Thương Khung hải. Dạ Ma tông có bốn vị Kim Đan Chân Nhân tới đây, trong đó có ba vị phải lo khống chế Ám Hắc Thiên Mạc. A Đê Bà Nguyên kiếm phái, Mạc Bắc Yêu Đao môn mỗi phái đều có ba vị Kim Đan Chân Nhân, ngoài ra chỉ là tu sĩ bình thường. Băng Tuyết thần cung và Phượng Âm Ma tông mỗi môn phái ra một vị Kim Đan Chân Nhân, nếu Hồng Hoang Vệ tới đây, bọn họ ắt không chịu nổi một đòn, chỉ trông vào chúng ta ngăn cản. Chúng ta không thể đánh mất thể diện của Hiên Viên kiếm phái, mọi người hãy sẵn sàng.

Sau một lúc, mây mù trên miệng vực tan biến, ba tên Kim Đan Chân Nhân làm nội ứng trong Đại Mộng Thương Thiên động đã âm thầm lặng lẽ giải trừ đại trận hộ động, mở sơn môn ra cho tu sĩ các phái tấn công lén lút tiến vào trong động. Sau đó có một ít đệ tử Đại Mộng Thương Thiên động dẫn đường phía trước, đưa các vị Kim Đan Chân Nhân các phái đi tìm cường địch Hải tộc ẩn thân ở nơi này.

Sau đó trong sơn môn bắt đầu xuất hiện vô số ánh lửa bùng phát, kiếm quang đao ảnh, thậm chí cả tiếng quái vật kêu vang, tiếng kêu la thảm thiết... đại chiến đã bắt đầu.

Sáu người Dư Tắc Thành tĩnh tọa bên ngoài, lặng lẽ chờ đợi. Ai nấy lo hấp thu tiên quang chúc phúc vừa nhận được hôm nay, thầm cảm ngộ lôi kiếp của Hữu Hùng sư tổ, từ đó tôi luyện chính mình, nâng cao tu vi.

Trong lòng Dư Tắc Thành hy vọng ngàn vạn lần viện quân đối phương đừng tới. Hắn đã từng gặp qua Hồng Hoang Vệ, cảnh tượng năm xưa đại hán thân khoác hắc giáp, có thể dùng thân thể hóa trùng, chỉ dùng lực của một cái giậm chân nhấn chìm cả đống hoang tàn đổ nát của Tĩnh Ngộ tông xuống đất, dần dần hiện ra trong đầu Dư Tắc Thành.

Không chỉ có như vậy, y còn phá tan pháp trận bên ngoài Tĩnh Ngộ tông, sau đó trên mặt đất bắt đầu sinh ra cỏ dại, biển cả hóa ruộng dâu, hóa thành một vùng sơn lĩnh, rốt cục không thể nhìn ra trước đây từng có người ở. Nói thật ra, Dư Tắc Thành không muốn đối mặt với thần uy như vậy.

Thời gian dần dần trôi qua, thanh âm chiến đấu bên trong Đại Mộng Thương Thiên động dần dần giảm đi, ánh lửa trở nên sáng như ban ngày. Dường như đối phương vẫn ngoan cố chống lại, rút lui vào một đại điện cuối cùng, dựa vào trận pháp chống đỡ cường địch.

Chuyện này hơi giống như tình huống lần trước Dư Tắc Thành tiêu diệt Tĩnh Ngộ tông.

Nhưng trong trận chiến lần này, có hàng chục yêu ma Hải tộc giống như bạch tuộc múa may xúc tu, suýt chút nữa đột phá vòng vây. Rốt cục tất cả đều bị nữ Kim Đan Chân Nhân của Băng Tuyết thần cung đóng băng, vỡ tan thành băng vụn. Xem ra nơi đây thật sự trở thành căn cứ địa cho Hải tộc xâm nhập tấn công đại lục Thương Khung.

Dần dần một canh giờ nữa trôi qua, đột nhiên Nhất Tâm Chân Nhân lên tiếng nói:

- Tới rồi, địch nhân của chúng ta đã tới.

Tứ Duy Chân Nhân cũng nói:

- Vì sao lại may mắn như vậy, ba mươi mốt môn phái chia ra, chúng ta quả thật may mắn vô cùng, chỉ có một Hồng Hoang Vệ tới đây, hơn nữa còn là Hồng Hoang Vệ lam giáp.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, hóa ra mọi người cũng có chung ý nghĩ với mình, bèn hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Không phải Hồng Hoang Vệ toàn là hắc giáp hay sao?

Tứ Duy Chân Nhân đáp:

- Không, Hồng Hoang Vệ chia làm ba cấp, cấp cao nhất là Hồng Hoang Vệ thanh giáp, chính là vệ sĩ mạnh nhất, có tổng cộng chín tên. Kế đó là Hồng Hoang Vệ hắc giáp, có tổng cộng mười tám tên. Cuối cùng là Hồng Hoang Vệ lam giáp, có tám mươi mốt tên.

Tứ Duy Chân Nhân vừa nói được một nửa, trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành mới xuất hiện một võ sĩ thân khoác chiến giáp. Xem ra mình vẫn còn yếu hơn một phần so với các vị Kim Đan Chân Nhân lão luyện như Nhất Tâm Chân Nhân.

Võ sĩ này cao chừng một trượng, hết sức khôi ngô, khoác một chiếc áo giáp kỳ dị, toát ra màu xanh nước biển.

Bóng dáng cao lớn uy mãnh của tên này như ẩn như hiện, y không hề dùng tiên thuật phi hành mà là đi từng bước một trên mặt đất. Nhưng một bước của y lại vượt qua khoảng cách xa vài chục dặm.

Một bước của y nhìn qua như bình thường, thật ra trong đó ẩn chứa đạo pháp vô thượng, vừa cất bước lập tức có biến hóa, tuyệt không có quy luật nào cà. Sự ảo diệu của bộ pháp này đã đoạt quyền tạo hóa.

Bất chợt y ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt sáng như đuốc. Trong lúc nhất thời, bọn Dư Tắc Thành cảm thấy dựng đứng lông tóc toàn thân, đáy lòng cảm thấy lạnh toát như thể vừa sa xuống hố băng. Cũng giống như bị cá mập giữa biển nhìn trúng, nháy mắt tứ chi phát lạnh, sau đó cái lạnh chạy khắp toàn thân.

Võ sĩ lam giáp kia đột ngột xuất quyền đánh xuống đất thật mạnh, lập tức đất đá dưới chân y hóa thành bụi phấn, nhưng phạm vi ngoài năm trượng xung quanh đó hết thảy vẫn bình thường. Lúc này một quả cầu hết sức tròn trịa do bụi đất hóa thành xuất hiện, sau đó quả cầu bụi này hóa thành trận pháp kỳ dị, dường như tên này đang luyện chế thứ gì đó.

Trong trận pháp từ từ dâng lên vô số tro xám xanh, sau đó số tro này bám vào người y. Lập tức bên ngoài lam giáp của y hiện ra vô số lớp đá. Ánh sáng màu xanh nước biển của lam giáp y đã biến mất, y đã biến thành một người đá khổng lồ.

Nhất Tâm Chân Nhân kêu lên:

- Không xong!

Tên Hồng Hoang Vệ kia nhìn về phía này, dường như mỉm cười, sau đó chui thẳng vào lòng đất. Thạch giáp vừa luyện hóa khiến cho y trở nên trơn tuột như cá, chui tọt vào lòng đất, lúc này lòng đất đã trở thành biển cả đối với cá kia.

Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Đây quả thật là cường địch, lần này chúng ta đã gặp cường địch. Kiếm cưu Hiên Viên kiếm phái chúng ta mọi sự đều thuận lợi, chỉ sợ gặp phải một loại địch nhân, chính là địch nhân trốn vào lòng đất, không chịu nghênh chiến trực diện với chúng ta.

- Bởi vì cơ sở của Hiên Viên kiếm cưu chúng ta là bay lượn trên không, địch nhân này lại lẩn trốn trong lòng đất, chúng ta không biết đánh vào chỗ nào.

Sau khi tên Hồng Hoang Vệ kia trốn xuống lòng đất, dần dần mặt đất sinh ra biến hóa kỳ dị. Trong phạm vi mười dặm, đất đá dần dần mềm đi, di chuyển chậm rãi, dần dần càng ngày càng nhanh hơn, giống như biển cả. Mặt đất trong phạm vi ba mươi dặm, cây cối, đất đá, dã thú đều bị mặt đất di chuyển này nuốt chửng xuống dưới.

Tứ Duy Chân Nhân nói:

- Hoạt Hóa Đại Địa, Hóa Địa Vi Hải! Con bà nó, tên khốn này là cường giả Nguyên Anh Xuất Khiếu kỳ, lại không dám đối địch chính diện với chúng ta, chơi xấu mà không biết thẹn!

Nhất Tâm Chân Nhân buông tiếng thở dài:

- Các vị sư đệ, chúng ta đã hứa với người khác là phải ngăn chặn viện quân đối phương, chúng ta hứa được sẽ làm được, nhất ngôn cửu đỉnh. Cho dù địch nhân có hùng mạnh tới mức nào, chúng ta cũng không thể lui lại phía sau. Cùng lắm thì táng mạng tại nơi này, chứ không thể để người khác nói Hiên Viên kiếm phái chúng ta chỉ quen bắt nạt kẻ yếu, là phường vô dụng. Lên thôi, chúng ta hóa thân thành cưu!

Dứt lời ông vọt lên không, bọn Dư Tắc Thành liếc nhìn nhau, sau đó cũng bay lên. Sau người hợp lại hóa thành một kiếm cưu, sau đó bay về phía vùng đất như biển kia.

Nhất Tâm Chân Nhân nói:

- Lên thôi, chúng ta xông xuống đó, tìm kiếm cường địch dưới lòng đất, xé xác y ra.

Dứt lời vừa định nhảy xuống lòng đất, chợt Dư Tắc Thành cau mày, trực giác cho hắn biết đây không phải là một ý kiến hay, vội vàng quát lớn:

- Không được, nếu tiến vào vùng đất này, trong đó ắt có cạm bẫy chờ sẵn chúng ta!

Nhất Tâm Chân Nhân hỏi:

- Vậy theo hiền diệt, chúng ta phải làm sao?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đánh nổ y, không phải là chỉ có ba mươi dặm thôi sao? Chúng ta đánh nổ cả vùng đất có y trong đó, diệt nhi không tin pháp thuật Hóa Địa Vi Hải này lại vượt ra ngoài quy luật tự nhiên, không làm y tiêu hao chân nguyên.

Nhất Tâm Chân Nhân lập tức nói:

- Các vị sư đệ, các đệ có biện pháp gì khác hay không?

Không có ai trả lời, Nhất Tâm Chân Nhân lại nói:

- Được rồi, vậy chuyển quyền khống chế kiếm cưu. Tắc Thành, hiền diệt hóa thân đầu cưu, hết thảy nghe theo hiền diệt chỉ huy.

Lập tức vị trí của sáu người biến đổi, Dư Tắc Thành bị đẩy lên trước nhất, năm vị Kim Đan Chân Nhân còn lại hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn. Dư Tắc Thành cũng không tỏ ra khách sáo, hiện tại đối đầu cường địch, không phải là lúc khách sáo. Hắn khẽ động niệm, lập tức đưa kiếm cưu bay thẳng lên cao.

Hiện tại kiếm cưu đã thay đổi vị trí, Dư Tắc Thành dùng Kiếm Tâm Tuệ điều khiển kiếm cưu bay lên không. Hắn biến hóa chân nguyên, không dùng Huyết Cương Thần Quyết điều khiển nữa mà dùng Lục Kiếm hợp nhất, khởi động lực Kiếm Cưu Hồng Hoang, sau đó dùng lực Kiếm Cưu này sử dụng Kiếm Tâm Tuệ, cùng năm người còn lại tạo thành đại trận kiếm cưu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.