Kiếm pháp của Trung Hưng Tổ Sư chính là một kiếm đánh ra, thiên địa chỉ có một kiếm, ẩn chứa kiếm ý cực hạn mà thiên địa có thể chứa đựng, vừa hợp với đạo thiên địa, duy ngã độc tôn.
Kiếm Đạo của Tâm Ma Tàn Ảnh lại là không có cực hạn, một kiếm đánh ra phát huy lực lượng tới vô cùng vô tận, đạo vô hạn. Kiếm Đạo Duy Ngã.
Dư Tắc Thành cảm nhận được hai loại Kiếm Đạo này hoàn toàn khác nhau, hùng mạnh vô cùng, nhưng vẫn không phải là đạo của hắn.
Thật ra cũng không phải là không muốn, không thể, dù là đạo thiên địa hay đạo vô hạn đều là đạo mà Dư Tắc Thành có muốn cũng không được, cho nên hắn phải tìm đạo của riêng mình.
Mỗi người đều phải có đạo của riêng mình, chỉ có đạo thích hợp với mình nhất mới là đạo của mình. Dư Tắc Thành đang tìm Kiếm Đạo của hắn, Kiếm Đạo Duy Ngã của riêng hắn.
Đạo của mình sẽ không phải là Kiếm Đạo thiên địa chỉ có mình ta của Trung Hưng Tổ Sư, cũng không phải đạo của Tâm Ma Tàn Ảnh mà là Hiên Viên Lục Kiếm mà mình cảm nhận được, là kiếm của mình.
Dư Tắc Thành chậm rãi tu luyện, chậm rãi tìm kiếm đạo của mình, mục tiêu mà mình theo đuổi là tự do, tự do không bị hạn chế ở bất cứ điểm nào, vậy đạo của mình chính là đạo Tự Do.
Bất kể là đạo thiên địa hay đạo vô hạn, mình cũng có thể mượn nó sử dụng, làm theo ý mình, tự do phát huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngao/2064572/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.