Chương trước
Chương sau
Tên Nguyên Anh Chân Quân này sử dụng độn pháp rất nhanh, tốc độ vượt qua bức tường âm thanh, nháy mắt đã ra ngoài trăm dặm. Nhưng phản ứng của chưởng môn Thạch Cơ còn nhanh hơn, vốn ông luôn ngồi chờ Nguyên Anh Chân Quân đối phương xuất hiện.

Vừa rồi lệnh cho bộ Nhị, bộ Ngũ tụ lực chuẩn bị, đệ tử hai bộ này thình lình cảm thấy pháp lực bị hấp thu. Từ thần cưu đột ngột bắn ra một đạo kiếm quang, chính là Toái Hồn Vạn Nhận Quang, kiếm pháp đặc biệt của riêng chưởng môn. Tên Nguyên Anh Chân Quân bay ra xa mấy trăm dặm kia thậm chí không kịp kêu lên một tiếng nào, thân thể nổ tung thành muôn mảnh, một đòn lấy mạng.

Lúc này thần cưu vẫn còn xoay quanh trên không, vô số kiếm quang đánh xuống. Lúc này trên không, nơi hai vị Phản Hư Chân Nhất chiến đấu, có một người cao giọng kêu lên:

- Tử khí đông lai, vạn khí bất diệt, biến cho ta! Chỉ cần mặt trời còn mọc hướng Đông, tử khí cuồn cuộn, ta sẽ bất tử, ta sẽ bất diệt...

Trong khoảnh khắc này, lão bất tử nháy mắt trở về lưng thần cưu, thần cưu lập tức bỏ qua địch nhân còn sống sót bên dưới, vọt nhanh về phía Đông, tránh xa khu vực này.

Giọng lão bất tử còn vọng lại:

- Bất tử bất diệt cái rắm, biết bao tiền bối Phản Hư Chân Nhất đã chết. Tiên Nhân còn bị người đánh chết. Bất quá ngươi chỉ mới lãnh ngộ pháp tắc ba trăm năm qua mà thôi, cũng xứng nói lời ngông cuồng vậy sao?

Tên Phản Hư Chân Nhất kia vẫn còn đang gào thét, nhưng trên người y lúc này xuất hiện vô số vết rách, dần dần lan tràn ra khắp toàn thân. Y vẫn còn đang cười như điên cuồng, thân thể dần dần tiêu tán, giống như vô số mảnh thủy tinh vỡ vụn từ trên không rơi xuống.

Sau đó một tiếng sét từ trên không giáng xuống, thiên địa đại biến. Hai vị Phản Hư Chân Nhất dốc hết toàn lực đánh một trận, rốt cục dẫn phát thiên địa lôi kiếp. Vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, phạm vi trăm dặm xung quanh nằm trong lôi kiếp. Cho dù đám tu sĩ vừa rồi may mắn tránh khỏi kiếm quang của Hiên Viên kiếm phái, hiện tại cũng lọt vào lôi kiếp, chết sạch không còn.

Lão bất tử nói:

- Đây là công kích của Chân Nhất Thần Quân, các ngươi nhớ kỹ, cho dù sau này mình có nắm giữ pháp tắc Thiên Đạo hùng mạnh nhất, cũng không thể khinh thường, đừng nghĩ rằng mình có thể đứng cao hơn thiên địa.

- Chúng ta nháy mắt vượt không gian bay xuống, tấn công mãnh liệt chính là mượn dùng lực Thiên. Bờ Cơ Thủy hà này là đạo tràng của chúng ta, nháy mắt ta lợi dụng địa khí của đại địa che mắt pháp tắc Thiên Đạo, đây là lực Địa. Ta thình lình xuất kiếm, dung hợp niệm của mọi người, đây là lực Nhân.

- Hội hợp Thiên Địa Nhân như vậy, dù là Phản Hư Chân Nhất cũng bị ta đánh cho tan xác trong vòng ba mươi ba lần hô hấp, mà ta không tổn thương một sợi lông nào, đây là kinh nghiệm của ta.

Lão bất tử truyền thụ kinh nghiệm chiến trận, truyền thụ Kiếm Đạo Thiên Đạo thông qua trận chiến vừa rồi. Thật ra Dư Tắc Thành hiểu rõ, mục đích chân chính của lão là muốn cổ vũ khí thế cho mọi người. Thật ra cũng không cần cổ vũ, hiện tại khí thế mọi người cao ngất như cầu vồng. Chỉ trong mấy mươi lần hô hấp, đã giết chết một Phản Hư Chân Nhất, bảy Nguyên Anh Chân Quân, ba trăm Kim Đan Chân Nhân, quả thật khó lòng tin được.

Thần cưu này cũng không bay đi xa lắm, mà phi hành vòng quanh bên ngoài chiến trường. Kiếp lôi kia chạy lồng lên phía sau thần cưu, vô số lôi điện đuổi theo bọn họ, nhưng thần cưu vẫn không chạy xa, vẫn xoay vòng một chỗ.

Vô số lôi điện chằng chịt phóng tới, nhưng thần cưu vẫn không rời khỏi chiến trường. Thậm chí có một đạo kiếp lôi luôn luôn theo sát thần cưu, lúc gần nhất có thể cảm thấy như nó sắp sửa nổ tung. Lông trên người Dư Tắc Thành dựng đứng từng sợi một.

Số tu sĩ đối phương còn sống sót trên chiến trường lập tức bị lôi kiếp này oanh kích, không thể nào chạy trốn. Bay thêm nửa vòng, cảm ứng vị trí tên Nguyên Anh Chân Quân số bảy chợt sáng lên, y bật dậy vọt ra xa, nhưng cuối cùng vẫn bị lôi kiếp đánh chết.

Sau đó vị trí số ba cũng sáng lên, rốt cục tắt ngỏm. Còn có vị trí của hai mươi mấy tên Kim Đan Chân Nhân cũng sáng lên rồi tắt, vì bị lôi kiếp đánh chết. Quả nhiên hào kiệt trong thiên hạ nhiều như lá rụng trong rừng, những tên này đều tránh được Hiên Viên kiếm cưu điên cuồng công kích khi nãy, nhưng bọn chúng cũng không tránh khỏi thủ đoạn kế đó của Hiên Viên kiếm phái: dùng lôi kiếp dọn sạch chiến trường.

Thần cưu bay một vòng nữa, sau đó quay đầu vọt lên cao, dường như đã bay vào trong Thanh Minh, thật ra vẫn ẩn trong hư không. Bất chợt vị trí tên Nguyên Anh Chân Quân số bốn lóe sáng.

Sau đó y nhanh chóng lao ra khỏi phạm vi lôi kiếp, đứng lại thở hồng hộc, một lúc sau ngự kiếm bay lên, bay về phía xa xa.

Giọng ngập ngừng của chưởng môn Thạch Cơ vang lên:

- Thân Ngoại Hóa Thân? Đây không phải là tâm pháp của Tử Phủ Nhất Khí tông, theo như tiêu ký, y hẳn phải là Cửu Khí Chân Quân của Tử Phủ Nhất Khí tông, xem ra là người của môn phái khác tới nằm vùng. Sư thúc, chúng ta làm sao đây?

Lão bất tử nói:

- Phàm là kẻ địch của ta đều phải chết, bất kể y là ai, nếu đã tới đây, giết! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thần cưu bất chợt phóng đi, khoảng cách xa bốn trăm dặm. Dưới sự che chở của Chân Nhất Thần Quân, lúc còn cách trăm dặm ngưng kết một đạo Đại Phá Diệt Quang Tuyến, từ xa bắn tới, không vang lên một tiếng động nào. Chỉ thấy ngoài xa trăm dặm, một nơi nguyên khí nổ tung, tên Nguyên Anh Chân Quân hùng mạnh đã luyện thành Thân Ngoại Hóa Thân rốt cục cũng bị đánh chết không kịp ngáp.

Sau đó thần cưu lại chuyển, bay ra xa. Lúc này lôi kiếp trong khu vực chiến trường dần dần tiêu tan, khoảng mấy ngàn đệ tử ngoại môn xuất hiện. Bọn họ cầm các loại pháp khí trong tay, được vài vị Kim Đan Chân Nhân dẫn dắt bắt đầu tiến vào dọn dẹp chiến trường, thu thập pháp bảo, xử lý thi thể.

Thần cưu phi hành, chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành có cảm giác như cả hai châu Minh, Lương đều nằm trong cảm ứng của mình.

Thật ra đây chỉ là ảo giác, bởi vì ở hai châu Minh, Lương, cứ cách vài ngàn dặm có một nơi bí mật, hoặc là sơn môn động phủ, hoặc là động quật dưới nước, hoặc trong thành trấn của phàm nhân. Những địa phương này đều có đệ tử Hiên Viên, hơn nữa toàn là một tổ sáu người, bọn họ tạo thành trận kiếm cưu, nhưng không phi hành, chỉ lẳng lặng ngồi tĩnh tọa trong nơi bí mật này, phát tán Tâm Giác, Thần Giác của mình.

Như vậy trong hai châu Minh, Lương, lại thêm biển cả xung quanh, tổng cộng hai mươi ba nơi, đã kết nối cả vùng trời đất này lại với nhau. Tất cả đệ tử Hiên Viên đều hóa thành kiếm cưu, chỉ cần tới gần bọn họ mấy ngàn dặm, sẽ thông qua kiếm cưu mà bọn họ hóa ra phát tán Tâm Giác, Thần Giác, nháy mắt thu mấy ngàn dặm xung quanh vào trong phạm vi cảm ứng của Thiên Giác Nguyên Anh Chân Quân.

Những đệ tử này cũng tương đương với ánh mắt, cung cấp cho thần cưu tầm nhìn siêu cấp, lập tức mục tiêu tập kích kế tiếp hoàn toàn xuất hiện trong tầm nhìn.

Vừa rồi tập kích chỉ là tiền quân của đối phương, dựng truyền tống trận trên bờ Cơ Thủy hà, bảo vệ pháp trận, chuẩn bị công kích Gò Hiên Viên.

Mục tiêu kế tiếp là trạm trung chuyển, trên Đan Hà sơn ven lãnh thổ Minh châu đã có chừng vạn tu sĩ tụ tập. Chiến đấu bên bờ Cơ Thủy hà xong bay tới trên Đan Hà sơn, bất quá chừng một khắc.

Lần đầu tiên Dư Tắc Thành tới Hiên Viên kiếm phái có nghe tới Đan Hà sơn. Khi dó được Dạ Hàn sư huynh dẫn dắt tới Miên quốc ở Minh châu, Hạc Trữ, Thủy Ninh nói rằng phải đi Đan Hà sơn công tác. Dường như còn nói chưởng môn Đan Hà sơn khi đó đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Xuất Khiếu trung cấp, khó tránh khỏi sinh dị tâm. Hiện tại xem ra lời của hai người ấy đã trở thành sự thật.

Nơi này có chừng vạn tên tu sĩ, tụ tập trong Đan Hà sơn, chờ đợi truyền tống trận do tiền quân ở Cơ Thủy hà thành lập khai thông, sẽ truyền tống tới đó, vốn ban đầu đã truyền tống được năm trăm người, không biết vì sao hiện tại truyền tống trận lại mất đi hiệu lực.

Bất quá mọi người đều biết đó là chuyện thường xảy ra, truyền tống trận thành lập tạm thời thường có chuyện này, cho nên lặng lẽ chờ đợi.

Thần cưu vẫn đang bay trong Thanh Minh, bất chợt ngoài ngàn dặm có một người xuất hiện, sau đó rõ ràng thấy người nọ chỉ bước ra một bước, lập tức đã vượt qua ngàn dặm, tới trên lưng thần cưu, chính là lão đông tây.

Nhưng hiện tại trạng thái của lão thật sự không tốt, sắc mặt đỏ bừng giống như đã nhiễm phong hàn, lại thêm trên đầu sinh ghẻ lở, trên mặt phát ban.

Chỉ nghe lão nói:

- Ta đã liên thủ cùng Chân Nhất Thần Quân Uy Chấn Thiên của Thần Uy tông đánh chết Vô Bệnh Thần Quân của Thất Thương tông. Sơn môn Thất Thương tông đã bị Thần Uy tông công phá.

Thì ra bệnh trạng trên người lão là vì vừa đánh chết Vô Bệnh Thần Quân của Thất Thương tông mà mang thương.

Vừa nghe lời này lập tức mọi người kinh ngạc, sau đó tỏ ra mừng rỡ điên cuồng.

Lão đông tây nói tiếp:

- Phía trước có Đan Hà sơn. Thất Thương tông, Bát Tàn môn, Ma Ảnh tông, Tử Phủ Nhất Khí tông, Tử Khí Đông Lai tông, Huyết Hà phái, Vạn Tướng tông, tất cả bảy thượng môn tụ tập nơi này. Bọn chúng cố ý tập kích đệ tử phái ta, sỉ nhục chúng ta, đợi Hiên Viên kiếm phái chúng ta đi xa tấn công Bát Tàn môn, chúng sẽ cường công Gò Hiên Viên ta.

- Nhưng bọn chúng chỉ là si tâm vọng tưởng, hết thảy đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta. Chỉ có điều không ngờ bọn chúng không biết xấu hổ tới mức cho Nguyên Anh Chân Quân tập kích đệ tử Trúc Cơ chúng ta. Nỗi nhục Bát Tàn môn gây ra cho ta, chúng ta phải rửa sạch bằng cách làm cho chúng hoàn toàn đoạn tuyệt truyền thừa, hoàn toàn diệt vong.

- ở Đan Hà sơn phía trước có hai tên Chân Nhất Thần Quân, mười tám tên Nguyên Anh Chân Quân, ngàn tên Kim Đan Chân Nhân. Cao nhân bảy thượng môn tụ tập nơi này, các ngươi có dám xông lên, tiêu diệt bọn chúng tan thành tro bụi hay chăng?

Mọi người cùng đáp:

- Dám, diệt chúng thành tro!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.