Chương trước
Chương sau
Về sau vào ba trăm năm trước, Thiên Mục tông xuất hiện một bất thế kỳ tài Thiên Mục Thần Quân, hắn vô thanh vô tức một mình đau khổ tu luyện, đã luyện thành bảy loại trong một trăm linh tám loại Mục thuật của Thiên Mục tông, tu thành Nguyên Anh, trọng chấn Thiên Mục tông, làm cho Thiên Mục tông lần thứ hai trở thành tám trăm bàng môn trung môn.

Thế nhưng có người nói mười năm trước, Thiên Mục Thần Quân này hóa điên, tàn sát đệ tử, thân thể xích lõa, nửa đêm hát vang, hoàn toàn điên rồi, thần kinh thác loạn.

Sau khi nghe được tin tức này, thiên hạ không ai giật mình hiếu kỳ, đây hoàn toàn là chuyện bình thường, bất luận là Thiên Mục Thần Quân giả bộ điên, hay là bị người hạ độc điên, đều là bình thường, một quái vật lớn năm xưa, chủ nhân trước đây, hiện tại muốn chấn hưng, những môn phái kia sẽ không bỏ mặc, Đan tông và Diệt Tuyệt tông kia đều giỏi về hạ độc, tất cả đều là bình thường...

Dư Tắc Thành bước vào Thiên Đô sơn mạch. Thiên Đô sơn mạch này núi non kéo dài mấy ngàn dặm, dãy núi phía xa khắp nơi đều là đỉnh núi cao đọng tuyết, phát quang lấp lánh, một đám mây trắng trên bầu trời trong xanh giống như mùa hè, làn gió mát mẻ, xanh tươi quanh năm, nước suối cuồn cuộn, khe suối không cạn, đều là mỹ cảnh của mảnh sơn mạch này.

Mảnh sơn mạch hùng vĩ này, một mặt có không khí ôn hòa cây cỏ sinh trưởng tươi tốt, một mặt lại có ánh mặt trời và trời quang vạn dặm không mây làm cho vạn vật xanh tươi. Vô số núi non cao vút trong mây, bên trên tuyết trắng xóa, đều là kho tuyết quý giá, mùa hè càng nóng bức, nó tan chảy càng nhanh, nước tan chảy trút xuống trong từng khe suối tạo thành một chuỗi liên tiếp, sơn cốc u tĩnh trở nên xanh ngắt, phì nhiêu.

Mảnh núi non này xanh biếc, ngọn núi thay nhau nổi lên, vạn thú hoành hành, phía xa ngoài ngàn dặm, đã có thể thấy được trụ kình thiên (cột chống trời) kia, giấu ở trong mây trắng vô tận, chính là cảnh sắc đẹp hạng nhất.

Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, chậm rãi tiến về phía trước, nhìn cảnh sắc kỳ lạ này, đột nhiên Dư Tắc Thành cảm giác có người đang nhìn trộm hắn, dùng một loại ánh mắt kỳ quái đang quan sát mình, dường như có thể nhìn ra bí mật ở sâu trong nội tâm của mình. Dư Tắc Thành nhướng mày, xem ra Thiên Mục tông kia đã phát hiện mình tới, tiến hành nhìn trộm.

ở trên địa bàn của người ta, muốn nhìn vậy nhìn đi, Dư Tắc Thành cũng không có động tác gì, thế nhưng ánh mắt này liên tiếp thay đổi năm loại, đều khác nhau, giống như đang quan sát phân tích Dư Tắc Thành, không đầu không đuôi.

Dư Tắc Thành cố nén khó chịu trong lòng, chỉ tiếp tục phi hành, đột nhiên trên người hắn bộc phát ra một trận quang mang mãnh liệt, pháp nhãn nhìn trộm hắn lập tức gián đoạn.

Dư Tắc Thành mỉm cười, chói mù mắt chó của ngươi, nhìn nữa đại gia ta sẽ lại làm chói mắt, xem xem chúng ta ai có thể chịu được.

Sau này đó không còn ánh mắt nhìn qua nữa, Dư Tắc Thành lại bay qua trăm dặm, chỉ thấy phía trước có hai người lơ lửng trên không trung, đứng ở nơi đó dường như đang chờ Dư Tắc Thành.

Một người là một thiếu niên, mặt mũi thanh tú, tinh thần không gì sánh được. Một người là một thiếu nữ thon thả, hai tay trắng như tuyết, da thịt nõn nà, hai người giống như kim đồng ngọc nữ, đều có một đặc điểm, con mắt lớn kinh người, bọn họ cung kính đứng ở đó đợi Dư Tắc Thành bay tới. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Hai người bọn họ nhìn thấy Dư Tắc Thành từ rất xa, lập tức hành lễ nói:

- Đạo hữu ngươi khỏe, không biết đến Thiên Mục tông có chuyện gì?

Thái độ thành khẩn, vô cùng khách khí, trực tiếp hỏi thẳng, tìm hiểu mục đích đến đây của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành ôm quyền đáp lễ nói:

- Tại hạ Hiên Viên Kiếm Phái Dư Tắc Thành, có một chuyện đến Thiên Mục tông.

Nghe được bốn chữ Hiên Viên Kiếm Phái, đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác, giống như vô số ánh mắt thù hận bắn tới trên người mình.

Nữ tử kia giống như không thèm để ý chút nào, đối với bốn chữ Hiên Viên Kiếm Phái không chút phản ứng, chỉ khách khí nói:

- Xin hỏi Dư Chân Nhân, có chuyện gì, có thể nói với chúng ta không?

Dư Tắc Thành nghĩ thầm:

- Ta chính là đến đây tặng đồ, không muốn động đến đao kiếm, không hay chút nào.

Hắn nói:

- Sư phụ của tại hạ Hiên Viên Nam Thiên Chân Nhân, trưởng bối lệnh cho ta trả lại bảo vật cây Bồ Đề đã mượn quý phái ngàn năm trước. Ta tới trả lại cây Bồ Đề cho các ngươi.

Lời này nói ra, thần sắc của hai người kia lập tức biến đổi, bọn họ phát ra Phù Hạc báo cáo về trong môn, sau đó nói:

- Đại ân đại đức của quý phái, suốt đời khó quên, mời Chân Nhân đến Đại Điện Nhất Tự của phái ta.

Thực sự là đại ân đại đức, đồ vật cướp của người ta, hiện tại trả lại, còn được người ta cảm tạ như vậy, làm cho Dư Tắc Thành chính mình có chút xấu hổ.

Hai người phóng ra một kiện pháp khí phi xa tiếp khách, xe này chính là một chiếc kiệu, lộng lẫy khí thế huy hoàng, bọn họ cung kính mời Dư Tắc Thành lên xe.

Dư Tắc Thành không nói hai lời lập tức lên xe, sau khi lên xe liền có một cảm giác, bên ngoài dát vàng nạm ngọc bên trong thối rữa. Thiên Mục tông này rất nghèo, phi xa bên ngoài đẹp đẽ, nhưng bên trong đã có rất nhiều chỗ cần phải sửa chữa, sửa chữa những chỗ này cần tiêu hao một ít linh thạch. Thiên Mục tông giống như vô cùng nghèo khó, căn bản không có dư linh thạch đi làm chuyện này.

Trên đường đi. Dư Tắc Thành không ngừng quan sát bên ngoài, càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, kiến trúc của Thiên Mục tông này, rất nhiều pháp trận cũng không có mở ra, chính là vì tiết kiệm một ít linh thạch, quả nhiên linh thạch của Thiên Mục tông rất thưa thớt, chính là một môn phái nghèo khó.

Kỳ thực ngẫm lại cũng là bình thường, Thiên Mục tông ngày càng suy bại, địa bàn càng ngày càng nhỏ, mà Thiên Đô sơn mạch này từ nhiều năm trước linh thạch đã bị khai thác gần như không còn, đến nơi nào chiếm cứ mỏ linh thạch, toàn bộ dựa vào làm việc cho người khác, mới có thể kiếm được một ít linh thạch, xem ra tất cả đều là bình thường.

Phi xa bay thẳng về phía trước, cứ cách sáu mươi dặm lại xuất hiện một đội nghênh tiếp tân khách, đủ mười hai đội, đây là lễ trăm dặm nghênh khách của tu Tiên Giới, liên tục mười hai đội, một đội hai người, biểu thị kính ý lớn nhất, chỉ có khách nhân tôn quý nhất, môn phái mới hoan nghênh như vậy, xem ra cây Bồ Đề này có ý nghĩa trọng đại đối với bọn họ.

Cách đó không xa đã đến động phủ thiên địa của Thiên Mục tông, xây dựng dưới Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ, nhà cửa dày đặc, phồn hoa như gấm, sông nhỏ nước chảy, bãi cỏ xanh mượt.

Toàn bộ động phủ kiến thiết tương đối đẹp, thế nhưng Dư Tắc Thành chỉ lắc đầu, đây cũng không phải huyền sơn (núi lơ lửng trên bầu trời),cũng không phải địa hạ mật động (động bí mật dưới đất),chỉ là một động phủ phổ thông dưới Thiên Trụ sơn, cho dù bày ra nhiều pháp trận hơn nữa cũng không có chút ưu thế nào đáng nói, không có chỗ hiếm có thể thủ, có chỗ lợi gì, nếu như phát sinh đại chiến, một trận giông tố đi qua, hoàn toàn quét một lần là sạch, xem ra Thiên Mục tông thực sự nghèo túng rồi, không có hi vọng gì.

Dư Tắc Thành được cung kính mời vào trong nhà lầu này, đi tới một cung điện lớn nhất ở nơi này, tiến vào chỗ đãi khách của Thiên Mục tông trong đó.

Dư Tắc Thành bước chậm vào bên trong, dọc trên đường đi Dư Tắc Thành cẩn thận tính toán đệ tử Thiên Mục tông, ở dưới cảm ứng của Kiếm Ngã Thuật, đệ tử Thiên Mục tông thật ra rất đông, tu sĩ Luyện Khí kỳ hơn hai vạn người, sống phân tán các nơi ở dưới Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ này. Trong đó số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có hơn năm trăm, đây cũng là bình thường, trong trung môn nên như thế, thế nhưng số lượng Kim Đan kỳ lại vô cùng ít ỏi, chỉ có bốn người ở trong đại điện này và ở hậu sơn có một người, chẳng qua mới năm người, thậm chí còn kém hơn so với Khẩu Phúc Nhập Đạo tông trên đường, nơi đó tùy ý còn có thể tụ tập bảy tu sĩ Kim Đan, cho dù Thủy Vân tông một trong ba ngàn Tả Đạo cũng có nhiều tu sĩ Kim Đan hơn.

Xem ra Thiên Mục tông này toàn bộ dựa vào Thiên Mục Chân Quân, có một tu sĩ Nguyên Anh như thế, nó mới được đánh giá ở trong trung môn.

Trong lòng Dư Tắc Thành suy nghĩ miên man, tiến vào trong đại điện, đặc sắc duy nhất của Thiên Mục tông này chính là bất kể nam hay nữ, con mắt cực lớn, đều lấp lánh hữu thần.

ở trong đại điện này, không ngờ là một nữ tử ngồi ở chính giữa, nữ tử này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình thon thả, tóc dài buông sau lưng, dùng một sợi dây màu bạc nhẹ nhàng cột lại. Nhìn bóng lưng của nàng, chỉ cảm thấy nữ tử này giống như bên cạnh có vẻ nhẹ nhàng phiêu hốt, quả thật không phải người bình thường.

Ngoại trừ nữ tử này, ở bên cạnh nữ tử này có một lão già gầy gò không gì sánh được, sắc mặt suy nhược, già yếu như vậy, đã xuất hiện hiện tượng Kim Đan héo rũ, thọ mệnh đã như mặt trời lặn phía Tây. Dư Tắc Thành trong lòng đau xót, lão già như vậy kỳ thực hẳn là ở trưởng lão thất tiếp nhận cung phụng, hưởng thụ những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, hiện tại đại địch không rõ đến đây, không thể không ra chấn giữ tràng diện.

ở phía dưới lão già có một bạch diện thư sinh, thế nhưng tuổi cũng không còn trẻ, chí ít ba bốn trăm tuổi, trên trán hắn còn có một con mắt, chính là hiện tượng tam nhãn. Mắt kia mở ra, chăm chú nhìn Dư Tắc Thành, dường như đang cảnh cáo Dư Tắc Thành không nên có dị động gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.