Dư Tắc Thành tỏ ra như vô ý, thật ra cũng đang quan sát nàng. Một thân bạch y trắng như tuyết, vô cùng thanh tú, ngọc cốt băng cơ.
Nàng cũng đang quan sát hắn thiếu niên ung dung tiêu sái, đầu đội nhược quán, thân mặc pháp y, mắt nhìn cao tận mây xanh, dáng người như cây ngọc trước gió.
Bất chợt ánh mắt hai người gặp nhau, trong khoảnh khắc này. Dư Tắc Thành đã biết nàng là ai. Nàng chính là thiếu nữ ở quán cơm Hứa ký năm xưa ở cạnh nhà mình. Mình đã đặt tên cho nàng là Hứa Tiểu Nhã thì ra chính là nàng.
Ánh mắt của nàng như rực lửa, dường như đang muốn nói rằng không có lúc nào nàng quên được hắn, nàng đang chờ hắn.
Ánh mắt của Dư Tắc Thành cũng nóng rực lên như muốn hỏi, bấy lâu tha hương đất khách quê người, nàng sống ra sao...
Hai người càng ngày càng tới gần nhau, ánh mắt rực lửa chạm nhau, cảm giác hết sức khó tả bằng lời nhộn nhạo trong lòng cả hai người. Nàng hiểu được hắn, hắn hiểu được nàng, dường như giữa hai người có cảm giác tâm ý tương thông trời sinh có sẵn.
Hai bên ngày càng tới gần nhau, chỉ còn cách chừng sáu, bảy bước, nàng đang chờ phản ứng của hắn. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, một lời nói của hắn, để khẳng định rằng hai người đã tương hội trên con đường lát đá xanh này, giữa cơn mưa phùn nhè nhẹ, ngẫu nhiên tương hội.
Dư Tắc Thành vốn muốn lên tiếng nói, muốn có một động tác cử chỉ gì đó. Nhưng không ngờ hắn lại không làm gì cả, cũng không biết vì sao, không rõ nguyên nhân. Cũng có lẽ là vì dị tượng Kim Đan hôm qua của nàng ngăn cách, cũng có lẽ vì hôm nay hội ngộ hết sức bất ngờ, cũng có lẽ không vì gì cả...
Hắn và nàng, hai người cứ như vậy lướt ngang qua nhau giữa cơn mưa phùn, sau đó ai đi đường nấy.
Đời người có rất nhiều khi hội ngộ, dù là hữu duyên hay vô duyên, đều có thể gặp nhau.
Nếu như trên đời không có hai chữ "nếu như", kết cục cũng sẽ không trở thành như vậy. Hai người đã trở thành khách qua đường, hai trái tim không biết vì sao, có thể là do định mệnh, đã lướt qua nhau...
Cứ như vậy hai người lướt qua nhau. Hứa Tiểu Nhã tiếp tục đi về phía Đông, Dư Tắc Thành tiếp tục đi về phía Tây, không ai nói với ai nửa lời, chỉ là thoáng gặp trong phút chốc.
Có lẽ tương lai sẽ có ngày gặp lại, có lẽ tương lai vĩnh viễn vô duyên có lẽ không có lẽ gì cả, bất quá hôm nay chỉ là như vậy.
Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục đi cùng đám thư sinh tới bến tàu, vẫn không nói nửa lời. Tu vi của Hứa Tiêu Nhã đã là Kim Đan, mình bất quá chỉ mới cảnh giới Trúc Cơ Linh Tịch, một vực sâu thăm thẳm xuất hiện giữa hai người. Bất kể đối phương có thái độ thế nào, bản thân mình cũng sẽ không chấp nhận. Chẳng bằng cứ làm như hôm nay như gió thoảng qua không lưu lại chút dấu vết gì, chuyện quá khứ hãy để nó thành quá khứ.
Dư Tắc Thành cùng mọi người lên thuyền, thuyền chuẩn bị xuất phát. Dư Tắc Thành đứng lặng nhìn ra mặt biển mênh mông, rất lâu không nói. Đột ngột hắn quay sang nói với Thích Thư Ngữ:
- Ta phải đi rồi không biết tới năm nào tháng nào chúng ta mới có thể gặp lại. Chúc các vị vân du thiên hạ vui vẻ, ta muốn trở về núi học kiếm, không kết Kim Đan tuyệt không xuống núi!
Dư Tắc Thành lại lấy ra hai bình đan dược:
- Đan dược này các huynh đệ hãy chia nhau mỗi người hai viên. Chúng có thể giúp cho thân thể các người cường tráng, có thể sống tới tám mươi, coi như chúng ta quen nhau lần này không phải là vô ích.
Dứt lời Dư Tắc Thành xoay người bay vọt lên không, lấy Kim Tang Phù Tra Hạm ra leo lên điều khiển. Lần này hắn bay thẳng về Hiên Viên kiếm phái, kết thúc đột ngột chuyến vân du thiên hạ của mình.
Phi xa bay cả ngày lẫn đêm, Dư Tắc Thành nóng lòng trở về Hiên Viên kiếm phái, không muốn tiếp tục ngao du nữa, cũng không rảnh xen vào chuyện của người khác. Lần này hắn quyết lòng trở về Hiên Viên kiếm phái học kiếm, hắn muốn Kết Đan, chưa kết Kim Đan tuyệt không xuống núi.
Rốt cục một tháng sau, Dư Tắc Thành đã trở về Gò Hiên Viên. Nhìn Cơ Thủy hà mênh mông rộng rãi, trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy kích động vô cùng, rốt cục cũng đã về nhà.
Dư Tắc Thành bay về Thiên Đạo phong, chạy thẳng tới đình viện nơi mọi người thường hay tụ tập. Tứ sư huynh vẫn ngồi dưới gốc Bồ Đề tu luyện như thuở nào, thấy Dư Tắc Thành trở về tỏ ra sửng sốt nhưng vẫn không nói nửa lời.
Lúc này Nam Thiên Chân Nhân đang dạy dỗ Lục sư đệ và Thất sư đệ. Dư Tắc Thành đi tới bên ngoài chỗ của sư phụ, quỳ xuống trước cửa, không nói một lời.
Nam Thiên Chân Nhân nhìn thấy Dư Tắc Thành trở về cũng không nói gì. Sau khi dạy Lục sư đệ và Thất sư đệ xong, ông mới đi tới trước mặt Dư Tắc Thành, cất tiếng hỏi:
- về rồi sao, con cảm thấy thế nào?
Dư Tắc Thành đáp:
- Trải qua vài chuyện, con cảm thấy tu vi của mình không đủ, con muốn học kiếm, học đủ Lục Kiếm, kết thành kiếm cưu. Sư phụ, con muốn Kết Đan, không thành Kim Đan tuyệt không xuống núi.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Tốt, tốt lắm. Ta có thể truyền thụ Lục Kiếm cho con nhưng muốn đạt thành Kim Đan là rất khó. Phái ta chú trọng lấy chiến luyện tâm, lấy kiếm diễn tả ý chí. Nếu như tâm cảnh không đủ tích lũy không đủ vậy sẽ rất khó kết thành Kim Đan. Lại đây, để vi sư xem thử trạng thái của con thế nào.
Dứt lời, Nam Thiên Chân Nhân giơ tay khẽ chạm vào trán Dư Tắc Thành, lặng lẽ niệm pháp chú. Lập tức ông có thể hiểu rõ ràng trạng thái hiện tại của Dư Tắc Thành.
Sau khi hiểu rõ. Nam Thiên Chân Nhân trầm ngâm thật lâu không nói, rốt cục chậm rãi phân tích:
- Này Tắc Thành, ta thấy trạng thái tinh thần và thể xác của con đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch trung cấp, hơn nữa dường như gần đây con có điều sở ngộ nhưng lại không bế quan thăng cấp. Có được tâm cảnh như vậy, xem ra con muốn kết thành Giả Đan tuyệt đối không thành vấn đề nhưng muốn kết thành Kim Đan lại còn kém rất xa. Chỉ cần con kết thành Giả Đan, nhất định phải xuất quan, không được cố sức tiếp tục xung kích Kim Đan, con có thể làm được như vậy chăng?
Cảnh giới Giả Đan tức là sau khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong. Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, thử Kết Đan thất bại bèn thối lui một bước, hình thành một trạng thái trung gian nằm giữa Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ.
Trong trạng thái này, cơ thể sẽ sinh ra một viên Kim Đan, nhưng lại không thể kết nối với tâm thần, tương hợp với hồn phách. Tuy rằng hết sức gần với Kim Đan kỳ nhưng lại không phải là Kim Đan kỳ.
Lần trước Dư Tắc Thành rời núi đánh chết Mã Cương con của Mã Khuê, tên này chính là cảnh giới Giả Đan. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nếu có thể kết thảnh Giả Đan, thọ mệnh từ tối đa bốn trăm năm ở Trúc Cơ kỳ sẽ tăng lên tối thiểu là tám trăm năm ở Kim Đan kỳ. Thân thể, linh lực sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sức mạnh của thân thể, lượng chân nguyên ẩn chứa trong cơ thể, độ mạnh của thần thức đều gia tăng gấp mười, thậm chí gấp trăm lần Trúc Cơ kỳ. Tuy rằng vẫn còn yếu hơn Kim Đan kỳ nhưng vẫn cách biệt như trời với vực với Trúc Cơ kỳ.
Luyện thành Giả Đan, tuy rằng những biến hóa của thân thể sẽ không bị lui ngược lại, nhưng cũng không thể hình thành thế giới Bản Ngã, cũng không có được dị tượng Kim Đan và không gian Lĩnh Vực.
Sở dĩ chỉ đạt được kết quả như vậy là vì một khi tu sĩ đạt tới Kim Đan kỳ. Kim Đan sinh thành, chuyện này có nghĩa là bọn họ đã tu luyện hoàn thành Luyện Khí Hóa Thần, đạt được nguyên thần ở hình thức sơ khai, mới sinh ra vô thượng Kim Đan.
Nhưng tu sĩ có thể đạt tới bước này, trong trăm ngàn tu sĩ Trúc Cơ, bất quá chỉ có mười mấy người làm được mà thôi. Chín mươi chín phần tu sĩ đều thất bại, chỉ có một số rất ít tu sĩ đạt thành Kim Đan.
Đại đa số tu sĩ vất vả tu luyện, không thể hoàn thành Luyện Khí Hóa Thần, cuối cùng bọn họ đành phải thối lui một bước. Sau khi trải qua rất nhiều thế hệ nghiên cứu, phát minh ra cảnh giới Giả Đan, người tu tiên từ Trúc Cơ kỳ đột phá Kim Đan kỳ tám, chín phần mười đều vướng tại cảnh giới Giả Đan này.
Dư Tắc Thành gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nam Thiên Chân Nhân bắt đầu dạy hắn các loại bí pháp bí quyết để tấn công cảnh giới Giả Đan, chuẩn bị cho lần bế quan thăng tiến cảnh giới này. Thật ra Trúc Cơ đột phá Kim Đan cũng không có kinh nghiệm gì đáng nói, hoàn toàn dựa vào cảm ngộ và kỳ ngộ của bản thân. Nhưng kết thành Giả Đan lại có vô số bí quyết pháp quyết, đây là rất nhiều vị tiền bối dùng chính sinh mạng của mình đúc kết mà thành.
Nam Thiên Chân Nhân dặn đi dặn lại Dư Tắc Thành năm lần bảy lượt:
- Bí pháp phái ta kết thành Giả Đan không có chút gì là hung hiểm, nhưng vẫn có vô số đệ tử nhờ có bí pháp trợ giúp, rất dễ dàng kết thành Giả Đan bị họa mê muội mê hoặc, cuối cùng dốc hết toàn lực đột phá Kim Đan. Mười phần có hết tám, chín thất bại ở điểm này, cho nên con hãy ghi nhớ thật kỹ không nên khinh suất tùy tiện đột phá Kim Đan.
- Phái ta khác với các phái khác, những phái khác nếu không luyện thành Kim Đan cũng không có gì hung hiểm, vẫn có thể tiếp tục tu luyện.
- Đệ tử phái ta nếu không luyện thành Kim Đan bởi vì lực lượng tương lai do Linh Cưu Dẫn Sinh quyết mang lại dần dần làm cho con lâm vào họa mê muội, nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng, nhất định sẽ thành công. Với suy nghĩ sai lầm như vậy tiếp tục cố gắng kiên trì, cuối cùng dẫn phát Thiên Lôi Địa hỏa, trăm năm tu vi hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhớ lấy, nhớ lấy, tu thành Giả Đan, lập tức xuất quan!
Dư Tắc Thành cẩn thận nghe kỹ từng lời, sau đó tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, nghỉ ngơi bảy ngày, tinh khí thần trở nên sung túc. Lúc này được Nam Thiên Chân Nhân dẫn dắt. Dư Tắc Thành đi vào Hiên Viên kiếm phong, mở Thiên cốc bế quan ra, chậm rãi tiến vào trong.
Thiên cốc bế quan còn có tên là Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên, có nghĩa đây là con đường quan trọng trên tiên lộ, nếu qua được, trước mặt sẽ là đường quan đạo thênh thang rộng rãi, không qua được, coi như tiên lộ đoạn tuyệt từ đây.
Nơi đây vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái đột phá cảnh giới Kim Đan, cuối cùng dẫn phát Thiên Lôi Địa hỏa mà chết. Nhược Đồng sư tỷ trước kia cũng thất bại ở nơi này, ngũ hỏa thiêu thân, cuối cùng hương tan ngọc nát.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tiến vào nơi này, đây là một bình đài được xây bằng tử ngọc, nằm ở lưng chừng Hiên Viên kiếm phong. Dư Tắc Thành bước lên bình đài, lập tức không gian nơi đây chuyển biến, đưa hắn vào trong một đài đá rộng ngàn trượng. Tiếp tục đi về phía trước, tới cuối đài đá chính là một động phủ thật lớn: Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên.
Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên có rất nhiều cấm chế, trận pháp hết tầng này tới tầng khác, có thể nói là đề phòng nghiêm mật. Thật ra cũng không phải là vì canh phòng thứ gì mà vì khóa chặt linh khí bên trong Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên này, tránh cho thất thoát vô ích. Trong này ẩn chứa rất nhiều linh khí, có thể nói là nơi có linh khí sung túc nhất trong Hiên Viên kiếm phái. Linh khí nơi này nhiều tới mức độ dị thường, hoàn toàn là do con người làm ra.
Dư Tắc Thành ung dung bình thản tiến về phía trước. Sau khi tiến vào động phủ, thông qua mười hai đạo cấm chế, hắn bèn ngừng lại, thấp giọng niệm vài câu khẩu quyết. Sau đó Dư Tắc Thành giơ tay ra, một đạo kiếm quang bay ra, bắn vào một chỗ trống không trước mặt.
Lập tức không gian trước mặt dao động một trận, đột ngột xuất hiện một ảo trận, trong đó có hình ảnh một trăm lẻ tám nơi bế quan. Có nơi là đình đài lầu các, có nơi là sơn động động phủ, có nơi là nhà tranh vách lá, có nơi là nhà gỗ tường gỗ, có nơi là thế giới nước, có nơi là hư không Thanh Minh... Đây là nơi dành cho đệ tử Hiên Viên kiêm phái Kết Đan.
Dư Tắc Thành nhìn thế giới động phủ nhiều hình dáng này, cất tiếng hỏi:
- Xin hỏi thời gian trước đây. Nhược Đồng ở Thanh Lương lĩnh bế quan thăng cấp ở nơi nào?
Một đạo pháp quyết bắn vào ảo trận, lập tức tất cả ảo ảnh tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một ảo ảnh duy nhất. Nơi đó là một hang động sâu dưới lòng đất, chỉ thấy xung quanh toàn là biển dung nham, giữa biển dung nham là một bình đài chính là nơi mà Nhược Đồng sư tỷ từng bế quan ngày trước.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng rồi, chính là nơi này.
Lập tức bạch quang chợt lóe. Dư Tắc Thành được truyền tống tới đó. Lúc này hắn thân trên bình đài, xung quanh là biển dung nham vô tận. Trên bình đài trơ trọi không có thứ gì ngoài một pháp trận ở trung tâm.
Dư Tắc Thành chậm rãi tiến tới. Nhược Đồng sư tỷ chết ở nơi này, khi hắn đi tới giữa bình đài, bằng mắt thường có thể thấy được pháp trận trung tâm tối đen một mảnh, dường như là dấu vết liệt hỏa cháy còn lưu lại. Rất có khả năng đây là ấn ký cuối cùng mà Nhược Đồng sư tỷ lưu lại trên thế gian này. Ngũ hỏa thiêu thân, tan thành tro bụi, không biết Tầm Kiếm các phụ trách tìm kiếm linh hồn chuyển thế của Nhược Đồng sư tỷ hiện tại đã có được thu hoạch gì chưa...
Bất quá hy vọng không lớn, sau khi người ta chết đi, hồn đăng tắt mất, tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, âm dương nhị giới, cơ hội đầu thai trở lại làm người lần nữa là hết sức xa vời.
Trên thế giới Thương Khung này, hàng vạn ức sinh linh sẽ gặp được kỳ ngộ của nàng, như vậy hy vọng càng xa vời hơn nữa. Thiên Đạo vô cùng vô tận, không ai biết được chuyện sau khi chết sẽ ra sao.
Chỉ có thể nhờ Tầm Kiếm các tìm kiếm, vạn năm qua, bọn họ vẫn chuyên môn phụ trách công tác tìm kiếm thân chuyển thế của các đệ tử Hiên Viên kiếm phái chết đi, có được hệ thống chuyên biệt của mình.
Tứ sư huynh Tinh Thần chính là sư tổ năm xưa, sau khi ông mất đi chuyển thế, tìm kiếm hết một trăm ba mươi năm, rốt cục cũng tìm được một phần ba hồn phách, tiếp dẫn trở lại Hiên Viên kiếm phái.
Sau khi Lục sư đệ Thanh Hà chết đi một trăm sáu mươi năm mới tìm được y, lúc này y đã chuyển thế qua ba kiếp, tuy rằng cơ hội xa vời nhưng chỉ cần còn có một tia hy vọng cũng sẽ kiên trì.
Dư Tắc Thành nhìn dấu vết kia, miệng lẩm bẩm:
- Sư tỷ trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho đệ.
Dứt lời, hắn bước tới chỗ dấu vết kia, quan sát xung quanh, thật là kỳ diệu. Bình đài này có đường kính chừng ba mươi trượng, cao chừng bốn, năm trượng, phía dưới là dung nham vô tận, dung nham lưu chuyển cuồn cuộn không ngừng, phát ra những tiếng nổ lốp bốp.
Bốn phía bình đài là vách đá đen sì mênh mông, mỗi bên cao trăm trượng, được khảm pha lê màu đỏ tím. Nhìn qua chỉ thấy cao chừng mười dặm, nhìn không thấy đâu là cuối.
Nhìn lên trên đầu chỉ thấy rất nhiều thạch nhũ màu trắng rủ xuống, dày đặc khắp nơi. Có thể thấy rằng đây là một động đá vôi ngầm trong lòng đất, không biết được cao nhân Hiên Viên kiếm phái sửa thành bộ dạng như hiện tại đã bao lâu.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, ngồi vào chỗ mà xưa kia Nhược Đồng sư tỷ đã từng ngồi, bắt đầu công cuộc tu luyện của mình. Không kết Giả Đan, tuyệt không xuất quan.
Địa Hỏa bùng lên cuồn cuộn xung quanh, Dư Tắc Thành ngồi trên bình đài, dần dần hiểu được vì sao khi xưa Nhược Đồng sư tỷ lại chọn nơi này. Địa hỏa nơi đây vô cùng mãnh liệt, mênh mông vô tận, sôi trào ngày đêm. Bình đài hấp thu, thông qua pháp trận vận chuyển sau đó truyền tất cả lực lượng tới chỗ Dư Tắc Thành đang ngồi, hóa thành chân nguyên rót vào cơ thể, hình thành hỏa luyện Kim Đan.
Được chân nguyên Địa Hỏa không ngừng rót vào, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện. Chân nguyên Địa Hỏa vô cùng vô tận, kích thích chân nguyên trong cơ thể Dư Tắc Thành vận chuyển vô cùng nhanh chóng.
Hơn nữa dưới sức thiêu đốt của Địa Hỏa này. Dư Tắc Thành cảm giác không chỉ thể xác và tinh thần của mình càng ngày càng trở nên tinh thuần, ngay cả nguyên thần của mình cũng có dấu hiệu dần dần thăng hoa, chậm rãi ngưng kết.
Thì ra là như vậy, Nhược Đồng sư tỷ muốn nhờ vào lực lượng của Địa Hỏa này kích thích, ép buộc bản thân mình đạt được Luyện Khí Hóa Thần, thông qua đó kết thành Kim Đan.
Sau khi Dư Tắc Thành hiểu được chuyện này, hắn bắt đầu công cuộc tu luyện của mình, bước đầu tiên xung kích cảnh giới Linh Tịch cao cấp. Thật ra lúc rời khỏi Hoa Đô, Dư Tắc Thành đã có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp nhưng hắn cố ý áp chế lòng mình, muốn kéo dài thêm thời gian, tâm viên khí mãn mới bắt tay vào thăng tiến cảnh giới.
Hiện tại cơ hội đã tới, hoàn toàn thuận lợi vô cùng. Được Địa hỏa trợ giúp, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện.
Dường như thời gian lại tiến vào trạng thái ngưng trệ. Dư Tắc Thành không hề cảm thấy ngày đêm lưu chuyển, chỉ lặng lẽ tu luyện tại nơi này. Dẫn Khí Nhập Thể, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, tinh thần viên mãn, bắt đầu tu luyện từng bước một. Rốt cục đến một ngày hắn cũng luyện thành cảnh giới, đạt tới Linh Tịch cao cấp. Ngẩng đầu lên chỉ thấy, lúc này đã là một năm sau.
Sau một năm, Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp nhưng hắn cũng không ngừng lại tại đây, mà vào trong thế giới Bàn Cổ lấy Niết Bàn Kinh ra, trên bình đài chậm rãi lật xem. Dư Tắc Thành vừa chậm rãi dạo bước, vừa đọc tiên điển.
Nơi đây là địa phương an toàn nhất, không cần phải giấu diếm không để lộ ra ngoài như trước, có thể thoải mái mang ra ngoài đọc.
Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh cũng giống như trước đây, vừa xem đã lập tức cảm thấy mắt hoa đầu váng. Nhưng Dư Tắc Thành quyết không bỏ cuộc, nếu cảm thấy choáng váng đầu óc, hắn lập tức khép kinh lại, đợi cho cảm giác choáng váng biến mất, lại cẩn thận giở ra xem. Sau đó lại thấy choáng váng, lại nghỉ ngơi, lại xem tiếp, cứ như vậy kiên trì tới cùng, tuyệt không bỏ cuộc.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu xem kinh trên bình đài, xem từng chút một Niết Bàn Kinh này, dần dần có chút sở ngộ, hiểu biết hơn về Thiên Đạo.
Một tháng sau, Dư Tắc Thành lấy Không Ma Kinh ra, xem hai kinh cùng lúc, cẩn thận thưởng thức, tìm kiếm đạo Vũ Trụ do thời gian không gian kết hợp lại mà thành.
Dần dần Dư Tắc Thành dung hợp đạo Lực, đạo Thời Gian, đạo Không Gian lại với nhau. Sau đó hắn trở vào không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình, bắt đầu luyện lại từ đầu tất cả tiên thuật pháp quyết mà mình đã học, bắt đầu từ pháp thuật Cự Mộc Oanh Kích đơn giản nhất.
Trên bình đài, Dư Tắc Thành bắt đầu nhất nhất thi triển những pháp thuật mà bản thân mình đã học, từ Cự Mộc Oanh Kích, Hỏa cầu thuật, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết, Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã, đến Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, Băng Thiên Tuyết Địa. Tỵ Trần thuật, Phá Diệt Cửu Thuật, cuối cùng là Hiên Viên kiếm pháp.
Hiên Viên Lục Kiếm, Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm. Tâm Liên Diệt Sinh kiếm, Cực Đạo Kiếm Mang, Huy Hoàng Quang Kích Bạo, Chung Cực Quang Kiếm Phá, Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích. Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận, Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật...
Dư Tắc Thành luyện hết lại một lượt tất cả tiên thuật pháp quyết mình đã học, dần dần trong lòng sinh ra cảm ngộ mới.
Dư Tắc Thành cẩn thận nghe kỹ từng lời, sau đó tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, nghỉ ngơi bảy ngày, tinh khí thần trở nên sung túc. Lúc này được Nam Thiên Chân Nhân dẫn dắt. Dư Tắc Thành đi vào Hiên Viên kiếm phong, mở Thiên cốc bế quan ra, chậm rãi tiến vào trong.
Thiên cốc bế quan còn có tên là Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên, có nghĩa đây là con đường quan trọng trên tiên lộ, nếu qua được, trước mặt sẽ là đường quan đạo thênh thang rộng rãi, không qua được, coi như tiên lộ đoạn tuyệt từ đây.
Nơi đây vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái đột phá cảnh giới Kim Đan, cuối cùng dẫn phát Thiên Lôi Địa hỏa mà chết. Nhược Đồng sư tỷ trước kia cũng thất bại ở nơi này, ngũ hỏa thiêu thân, cuối cùng hương tan ngọc nát.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tiến vào nơi này, đây là một bình đài được xây bằng tử ngọc, nằm ở lưng chừng Hiên Viên kiếm phong. Dư Tắc Thành bước lên bình đài, lập tức không gian nơi đây chuyển biến, đưa hắn vào trong một đài đá rộng ngàn trượng. Tiếp tục đi về phía trước, tới cuối đài đá chính là một động phủ thật lớn: Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên.
Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên có rất nhiều cấm chế, trận pháp hết tầng này tới tầng khác, có thể nói là đề phòng nghiêm mật. Thật ra cũng không phải là vì canh phòng thứ gì mà vì khóa chặt linh khí bên trong Đại Đạo Nhất Tuyến Thiên này, tránh cho thất thoát vô ích. Trong này ẩn chứa rất nhiều linh khí, có thể nói là nơi có linh khí sung túc nhất trong Hiên Viên kiếm phái. Linh khí nơi này nhiều tới mức độ dị thường, hoàn toàn là do con người làm ra.
Dư Tắc Thành ung dung bình thản tiến về phía trước. Sau khi tiến vào động phủ, thông qua mười hai đạo cấm chế, hắn bèn ngừng lại, thấp giọng niệm vài câu khẩu quyết. Sau đó Dư Tắc Thành giơ tay ra, một đạo kiếm quang bay ra, bắn vào một chỗ trống không trước mặt.
Lập tức không gian trước mặt dao động một trận, đột ngột xuất hiện một ảo trận, trong đó có hình ảnh một trăm lẻ tám nơi bế quan. Có nơi là đình đài lầu các, có nơi là sơn động động phủ, có nơi là nhà tranh vách lá, có nơi là nhà gỗ tường gỗ, có nơi là thế giới nước, có nơi là hư không Thanh Minh... Đây là nơi dành cho đệ tử Hiên Viên kiêm phái Kết Đan.
Dư Tắc Thành nhìn thế giới động phủ nhiều hình dáng này, cất tiếng hỏi:
- Xin hỏi thời gian trước đây. Nhược Đồng ở Thanh Lương lĩnh bế quan thăng cấp ở nơi nào?
Một đạo pháp quyết bắn vào ảo trận, lập tức tất cả ảo ảnh tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một ảo ảnh duy nhất. Nơi đó là một hang động sâu dưới lòng đất, chỉ thấy xung quanh toàn là biển dung nham, giữa biển dung nham là một bình đài chính là nơi mà Nhược Đồng sư tỷ từng bế quan ngày trước.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng rồi, chính là nơi này.
Lập tức bạch quang chợt lóe. Dư Tắc Thành được truyền tống tới đó. Lúc này hắn thân trên bình đài, xung quanh là biển dung nham vô tận. Trên bình đài trơ trọi không có thứ gì ngoài một pháp trận ở trung tâm.
Dư Tắc Thành chậm rãi tiến tới. Nhược Đồng sư tỷ chết ở nơi này, khi hắn đi tới giữa bình đài, bằng mắt thường có thể thấy được pháp trận trung tâm tối đen một mảnh, dường như là dấu vết liệt hỏa cháy còn lưu lại. Rất có khả năng đây là ấn ký cuối cùng mà Nhược Đồng sư tỷ lưu lại trên thế gian này. Ngũ hỏa thiêu thân, tan thành tro bụi, không biết Tầm Kiếm các phụ trách tìm kiếm linh hồn chuyển thế của Nhược Đồng sư tỷ hiện tại đã có được thu hoạch gì chưa...
Bất quá hy vọng không lớn, sau khi người ta chết đi, hồn đăng tắt mất, tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, âm dương nhị giới, cơ hội đầu thai trở lại làm người lần nữa là hết sức xa vời.
Trên thế giới Thương Khung này, hàng vạn ức sinh linh sẽ gặp được kỳ ngộ của nàng, như vậy hy vọng càng xa vời hơn nữa. Thiên Đạo vô cùng vô tận, không ai biết được chuyện sau khi chết sẽ ra sao.
Chỉ có thể nhờ Tầm Kiếm các tìm kiếm, vạn năm qua, bọn họ vẫn chuyên môn phụ trách công tác tìm kiếm thân chuyển thế của các đệ tử Hiên Viên kiếm phái chết đi, có được hệ thống chuyên biệt của mình.
Tứ sư huynh Tinh Thần chính là sư tổ năm xưa, sau khi ông mất đi chuyển thế, tìm kiếm hết một trăm ba mươi năm, rốt cục cũng tìm được một phần ba hồn phách, tiếp dẫn trở lại Hiên Viên kiếm phái.
Sau khi Lục sư đệ Thanh Hà chết đi một trăm sáu mươi năm mới tìm được y, lúc này y đã chuyển thế qua ba kiếp, tuy rằng cơ hội xa vời nhưng chỉ cần còn có một tia hy vọng cũng sẽ kiên trì.
Dư Tắc Thành nhìn dấu vết kia, miệng lẩm bẩm:
- Sư tỷ trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho đệ.
Dứt lời, hắn bước tới chỗ dấu vết kia, quan sát xung quanh, thật là kỳ diệu. Bình đài này có đường kính chừng ba mươi trượng, cao chừng bốn, năm trượng, phía dưới là dung nham vô tận, dung nham lưu chuyển cuồn cuộn không ngừng, phát ra những tiếng nổ lốp bốp.
Bốn phía bình đài là vách đá đen sì mênh mông, mỗi bên cao trăm trượng, được khảm pha lê màu đỏ tím. Nhìn qua chỉ thấy cao chừng mười dặm, nhìn không thấy đâu là cuối.
Nhìn lên trên đầu chỉ thấy rất nhiều thạch nhũ màu trắng rủ xuống, dày đặc khắp nơi. Có thể thấy rằng đây là một động đá vôi ngầm trong lòng đất, không biết được cao nhân Hiên Viên kiếm phái sửa thành bộ dạng như hiện tại đã bao lâu.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, ngồi vào chỗ mà xưa kia Nhược Đồng sư tỷ đã từng ngồi, bắt đầu công cuộc tu luyện của mình. Không kết Giả Đan, tuyệt không xuất quan.
Địa Hỏa bùng lên cuồn cuộn xung quanh, Dư Tắc Thành ngồi trên bình đài, dần dần hiểu được vì sao khi xưa Nhược Đồng sư tỷ lại chọn nơi này. Địa hỏa nơi đây vô cùng mãnh liệt, mênh mông vô tận, sôi trào ngày đêm. Bình đài hấp thu, thông qua pháp trận vận chuyển sau đó truyền tất cả lực lượng tới chỗ Dư Tắc Thành đang ngồi, hóa thành chân nguyên rót vào cơ thể, hình thành hỏa luyện Kim Đan.
Được chân nguyên Địa Hỏa không ngừng rót vào, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện. Chân nguyên Địa Hỏa vô cùng vô tận, kích thích chân nguyên trong cơ thể Dư Tắc Thành vận chuyển vô cùng nhanh chóng.
Hơn nữa dưới sức thiêu đốt của Địa Hỏa này. Dư Tắc Thành cảm giác không chỉ thể xác và tinh thần của mình càng ngày càng trở nên tinh thuần, ngay cả nguyên thần của mình cũng có dấu hiệu dần dần thăng hoa, chậm rãi ngưng kết.
Thì ra là như vậy, Nhược Đồng sư tỷ muốn nhờ vào lực lượng của Địa Hỏa này kích thích, ép buộc bản thân mình đạt được Luyện Khí Hóa Thần, thông qua đó kết thành Kim Đan.
Sau khi Dư Tắc Thành hiểu được chuyện này, hắn bắt đầu công cuộc tu luyện của mình, bước đầu tiên xung kích cảnh giới Linh Tịch cao cấp. Thật ra lúc rời khỏi Hoa Đô, Dư Tắc Thành đã có thể đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp nhưng hắn cố ý áp chế lòng mình, muốn kéo dài thêm thời gian, tâm viên khí mãn mới bắt tay vào thăng tiến cảnh giới.
Hiện tại cơ hội đã tới, hoàn toàn thuận lợi vô cùng. Được Địa hỏa trợ giúp, Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện.
Dường như thời gian lại tiến vào trạng thái ngưng trệ. Dư Tắc Thành không hề cảm thấy ngày đêm lưu chuyển, chỉ lặng lẽ tu luyện tại nơi này. Dẫn Khí Nhập Thể, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, tinh thần viên mãn, bắt đầu tu luyện từng bước một. Rốt cục đến một ngày hắn cũng luyện thành cảnh giới, đạt tới Linh Tịch cao cấp. Ngẩng đầu lên chỉ thấy, lúc này đã là một năm sau.
Sau một năm, Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp nhưng hắn cũng không ngừng lại tại đây, mà vào trong thế giới Bàn Cổ lấy Niết Bàn Kinh ra, trên bình đài chậm rãi lật xem. Dư Tắc Thành vừa chậm rãi dạo bước, vừa đọc tiên điển.
Nơi đây là địa phương an toàn nhất, không cần phải giấu diếm không để lộ ra ngoài như trước, có thể thoải mái mang ra ngoài đọc.
Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh cũng giống như trước đây, vừa xem đã lập tức cảm thấy mắt hoa đầu váng. Nhưng Dư Tắc Thành quyết không bỏ cuộc, nếu cảm thấy choáng váng đầu óc, hắn lập tức khép kinh lại, đợi cho cảm giác choáng váng biến mất, lại cẩn thận giở ra xem. Sau đó lại thấy choáng váng, lại nghỉ ngơi, lại xem tiếp, cứ như vậy kiên trì tới cùng, tuyệt không bỏ cuộc.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu xem kinh trên bình đài, xem từng chút một Niết Bàn Kinh này, dần dần có chút sở ngộ, hiểu biết hơn về Thiên Đạo.
Một tháng sau, Dư Tắc Thành lấy Không Ma Kinh ra, xem hai kinh cùng lúc, cẩn thận thưởng thức, tìm kiếm đạo Vũ Trụ do thời gian không gian kết hợp lại mà thành.
Dần dần Dư Tắc Thành dung hợp đạo Lực, đạo Thời Gian, đạo Không Gian lại với nhau. Sau đó hắn trở vào không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang của mình, bắt đầu luyện lại từ đầu tất cả tiên thuật pháp quyết mà mình đã học, bắt đầu từ pháp thuật Cự Mộc Oanh Kích đơn giản nhất.
Trên bình đài, Dư Tắc Thành bắt đầu nhất nhất thi triển những pháp thuật mà bản thân mình đã học, từ Cự Mộc Oanh Kích, Hỏa cầu thuật, Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết, Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã, đến Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng, Băng Thiên Tuyết Địa. Tỵ Trần thuật, Phá Diệt Cửu Thuật, cuối cùng là Hiên Viên kiếm pháp.
Hiên Viên Lục Kiếm, Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm. Tâm Liên Diệt Sinh kiếm, Cực Đạo Kiếm Mang, Huy Hoàng Quang Kích Bạo, Chung Cực Quang Kiếm Phá, Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích. Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận, Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật...
Dư Tắc Thành luyện hết lại một lượt tất cả tiên thuật pháp quyết mình đã học, dần dần trong lòng sinh ra cảm ngộ mới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]