Chương trước
Chương sau
Dư Tắc Thành vung tay một cái, phóng thích sáu Kiếm Sủng và mỹ nữ họa bì ra, chỉ tay vào đại điện. Lập tức bọn họ hiểu ý, xông vào đại điện bắt đầu chém giết.

Dư Tắc Thành chậm rãi theo sau bọn họ quan sát, có rất nhiều đệ tử Tĩnh Ngộ tông chết dưới dư lực của thần lôi khi nãy. Chỉ có vài mươi đệ tử Trúc Cơ tránh được kiếp nạn vừa rồi, bất quá cũng bị thương không nhẹ.

Sáu Kiếm Sủng xông vào trong đó như chỗ không người, chỉ trong thoáng chốc, trong đại điện ngoại trừ một đệ tử Tĩnh Ngộ tông còn sống sót, số còn lại đã bị giết sạch.

Dư Tắc Thành chậm bước tiến vào, chỉ thấy một tên đệ tử Trúc Cơ đang bị mỹ nữ họa bì chế ngự chặt chẽ. Dư Tắc Thành không thèm nhìn y, không thèm để ý tới ánh mắt đầy oán hận của y, nháy mắt đánh lên người y một niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, lập tức kết nối với tâm linh thần thức đối phương. Đám đệ tử Tĩnh Ngộ tông lẩn trốn ở nơi nào. Dư Tắc Thành chỉ liếc qua đã phát hiện tất cả.

Trong sơn môn động phủ dưới lòng đất còn có không ít mật thất. Có bốn tên đệ tử Tĩnh Ngộ tông đang lẩn trốn trong đó.

Dư Tắc Thành vung tay lên, sáu Kiếm Sủng lập tức dựa theo mệnh lệnh của Dư Tắc Thành tản ra bốn phía, xông về phía vị trí của những tên đệ tử Tĩnh Ngộ tông lẩn trốn bị Dư Tắc Thành phát hiện.

Lập tức những tiếng kêu thảm vang lên từ những mật thất ngầm. Tĩnh Ngộ tông này đúng là sinh nghề tử nghiệp, cũng vì tâm linh tương thông nên bị Dư Tắc Thành giết sạch toàn tông, không thoát một tên nào. Dư Tắc Thành lại cất tiếng quát lớn:

- Mau mau thanh lý chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, tốc độ thật nhanh. Sau nửa canh giờ, chúng ta phải rời khỏi nơi này.

Lập tức sáu Kiếm sủng cùng đám mỹ nữ họa bì bắt đầu thanh lý đống hoang tàn Tĩnh Ngộ tông, đốt hết những thi thể còn sót lại, rửa sạch dấu vết.

Dưới uy lực của Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi, không còn bảo vật nào tồn tại, tất cả chỉ là một mảnh hoang tàn. Bất quá thu hoạch duy nhất chính là phát hiện ra Tàng Kinh các của Tĩnh Ngộ tông. Dư Tắc Thành tìm được trong đó mười hai bản bí tịch do Tĩnh Ngộ tông cất giấu, tất cả tâm pháp truyền thừa của Tĩnh Ngộ tông đều có ở đây, chuyện này khiến cho Dư Tắc Thành vui mừng khôn xiết.

Nửa canh giờ sau, hết thảy chấm dứt. Dư Tắc Thành ung dung rời khỏi, điều khiển phi xa xuất phát về phía Trần quốc.

Nhìn lại sau lưng hắn, Tĩnh Ngộ tông đã hoàn toàn biến thành một mảnh đất hoang tàn đổ nát, chỉ còn sót lại đại điện đứng chơ vơ nơi đó.

Sau khi Dư Tắc Thành rời khỏi sáu canh giờ, một đạo hào quang bay đến bầu trời Tĩnh Ngộ tông.

Hào quang chóp lóe, hóa thành một đại hán, người này thân cao hai trượng, toàn thân khoác một lớp trọng giáp màu đen, diện mạo hoàn toàn giấu trong trọng giáp. Trọng giáp này phát ra ánh sáng đen sẫm, giống như một mãnh thú còn sống phụ thể lên thân y, khiến cho người ta nhìn thấy không nhịn được phải khiếp sợ.

Y bay đến bầu trời hộ tông đại trận của Tĩnh Ngộ tông, cũng không sử dụng pháp quyết, chỉ giơ tay khẽ vạch một đường. Lập tức hộ tông đại trận xuất hiện một thông đạo ánh sáng, sau đó y ung dung tiến vào bên trong sơn môn Tĩnh Ngộ tông. Sau khi tiến vào, nhìn thấy thảm cảnh bên trong Tĩnh Ngộ tông, không khỏi thân hình chững lại.

Sau đó toàn thân y run lên một cái, hắc giáp hóa thành một màn sương đen, toàn thân hóa thành vô số hắc sắc giáp trùng, số hắc sắc giáp trùng này có thể phi hành, cũng có thể độn địa, nhanh như điện chớp, bắt đầu tìm kiếm không ngớt trong đống hoang tàn của Tĩnh Ngộ tông. Bọn chúng kiểm tra từng ngõ ngách nhỏ nhất, tìm kiếm dấu vết địch nhân lưu lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Nửa canh giờ sau, tất cả hắc sắc giáp trùng kia dung nhập trở lại, đại hán kia vận lực giậm chân một cái, lập tức toàn bộ đống hoang tàn Tĩnh Ngộ tông bao gồm cả đại điện kia dần dần chìm xuống đất. Pháp trận bên ngoài cũng hoàn toàn tiêu tan trên mặt đất bắt đầu sinh ra cỏ dại. Dưới thần thông của đại hán kia thi triển, lập tức bể cả hóa mộng dâu, nơi này hóa thành một vùng sơn lĩnh, không còn chút dấu vết nào cho thấy trước kia từng có người cư trú.

Đại hán kia không cần niệm pháp chú, cũng không vận chuyển pháp lực, chỉ khẽ động một chút, thiên địa đã biến hóa tới mức như vậy. Chỉ thấy y phát ra một đạo phi phù:

- Báo chủ nhân, Giáp Tam nhận được tín hương báo động, đã tới nơi công tử ở. Sơn môn Tĩnh Ngộ tông đã hoàn toàn bị hủy, tất cả đệ tử Tĩnh Ngộ tông chết sạch không còn nhưng công tử lại không chết ở trong tông, nghi ngờ đây là giết người diệt khẩu. Kim Đan của công tử đã bị người khác mang đi, sau khi tìm được có thể chuyển thế.

- Trải qua tra xét tìm tòi vẫn chưa phát hiện dấu hiệu cao nhân Nguyên Anh tập hợp phân tán thiên địa nguyên khí. Bất quá đối phương đã sử dụng Dần Thủy Thất Sát Âm Lôi, tiêu trừ hết thảy dấu vết, Giáp Tam chỉ tìm được dấu vết vận chuyển pháp thuật của Thần Uy tông, Phân Phương Giải Ngữ môn, Bát Tàn môn. Giáp Tam đang tiếp tục tra xét.

Sau khi nói xong, phi phù này lập tức hóa thành thanh quang biến mất, nhanh hơn phi phù bình thường gấp trăm lần đảo mắt đã biến mất cuối chân trời.

Sau đó đại hán này cũng hóa thành lưu quang bay về phương xa. Sau khi y biến mất chừng một khắc, trong đống hoang tàn chìm sâu dưới đất, một sinh vật có hình dạng một tảng nham thạch cũng biến mất trong nháy mắt.

Dư Tắc Thành lúc này đã tiến vào lãnh thổ Trần quốc, bất chợt giật mình chấn động. Sinh vật có hình dạng tảng nham thạch kia chính là Vạn Lý Liên Tâm Thú do A Tam lưu lại, có tác dụng giám thị dò xét, có thể truyền tất cả tình huống mà mình chứng kiến cách xa vạn dặm về cho chủ nhân. Lúc nãy nó đã truyền về tất cả hành động của đại hán kia cho A Tam, nhờ vậy Dư Tắc Thành cũng đã biết hết rõ ràng.

Dư Tắc Thành hoàn toàn không nhìn ra tu vi và môn phái của đại hán kia nhưng hắn biết người này tối thiểu cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Y chỉ cần giậm chân một cái đã có được năng lực thay đổi đất trời, làm cho người ta sợ hãi. Y còn có thể thông qua dấu vết chiến đấu bên trong đại điện phát hiện được môn phái của Kiếm Sủng mình. May là mình không hề xuất kiếm bên trong đại điện, nếu không ắt cũng đã bị y phát hiện. Theo như phương hướng y rời đi khi nãy, rõ ràng là hướng của Thần Uy tông, xem ra y muốn tới Thần Uy tông điều tra.

Hơn nữa y bất quá chỉ mới là Giáp Tam gì đó, có Giáp Tam tự nhiên sẽ có Giáp Đại, Giáp Nhị, Giáp Tứ, Giáp Ngũ... Nguyên Anh Chân Quân mới chỉ là nô bộc, vậy thế lực của chủ nhân y hùng mạnh tới mức nào, không nói cũng biết.

Tên được gọi là công tử kia nhất định là tên Kim Đan Chân Nhân cuối cùng bị mình đánh chết. Xem ra lần này mình đã kết thù với một thế lực vô cùng dũng mãnh. May là viên thần lôi kia đã che giấu đi tất cả dấu vết, đối phương không thể lần ra tới mình.

Mình ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng, chuyện này coi như qua đi. Bất quá sau này phải ít triệu tập Kiếm Sủng một chút, hoặc phái đôi Kiếm Sủng mới, tránh để đối phương cảm ứng phát hiện.

Dư Tắc Thành vừa đi vừa tính toán, tốc độ phi xa nhanh như chớp, chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành đã tiến vào lãnh thổ Trần quốc, kinh đô thành Bắc Lương đã ngay trước mắt.

Vốn Trần quốc xưa kia là Đại Lương, trong họa trời hai mươi bốn năm trước, phạm vi xung quanh trăm dặm hoàn toàn chìm vào biển cả, biến thành hải quốc.

Kinh đô này là mới được xây dựng lại, nằm ở phía Bắc của kinh đô cũ, cho nên được gọi là thành Bắc Lương.

Dư Tắc Thành ở trên không quan sát toàn thành, cả thành chia làm ba tầng. Bốn mặt là những dãy núi cao ngất chạm mây vây quanh, nhà cửa lầu các từ lưng chừng núi trải xuống theo từng bậc giống như bậc thang, kéo dài tới hai bên bờ sông ở giữa thành, san sát chồng chất lên nhau.

Sông này có tên là Nam Giao hà, có lời đồn rằng trong đó có giao long ẩn nấp, nước sông long lanh màu bạc, chảy xuyên qua thành, chia toàn thành thành hình hai mảnh trăng lưỡi liềm. Hai bên bờ sông nhà cửa san sát, xây dựng đủ các ngõ phố theo các hướng Đông Tây Nam Bắc. Ngói lợp một màu xanh sẫm phủ khắp nơi, trông vô cùng hiền hòa yên tĩnh. Các con hẻm nhỏ dùng đá tảng lót nên, khúc khuỷu uốn lượn, thỉnh thoảng có người gánh nước, buôn bán đi lên đỉnh núi.

Dư Tắc Thành truyền tống tới phi xa, thu hồi phi xa lại, khống chế kiếm quang đáp xuống thành, trà trộn vào giữa đám đông, bắt đầu điều tra họa trời hai mươi bốn năm trước.

Dư Tắc Thành lang thang trong thành, nơi đây quả thật giàu có, dân chúng trong thành ai nấy chơi bời lêu lổng, đàn ca hát xướng, cờ bạc sát phạt tưng bừng.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, trước tiên ghé qua sòng bạc tửu quán, tìm kiếm đệ tử Hắc bang bản địa. Trong Hắc bang lúc nào cũng có một ít đệ tử biết hết mọi chuyện trên trời dưới đất. Chỉ cần tìm được bọn này, chuyện gì cũng sẽ biết được.

Dư Tắc Thành tiến vào trong thành, dựa theo kinh nghiệm bấy lâu của mình, rất nhanh tìm đến một sòng bạc.

Vào trong sòng bạc chỉ thấy cảnh tượng hết sức ồn ào huyên náo, khắp nơi toàn là con bạc say máu. Bọn họ nhìn chằm chằm vào các chiếu bạc, chơi đủ các môn mạt chược, xúc xắc... chơi say mê tới nỗi quên cả đất trời.

Dư Tắc Thành tùy tiện tìm một chiếu bạc, là một chiếu chơi trò xúc xắc tài xỉu. Ngoại trừ có thể đặt tài hay xỉu, còn có thể đặt cửa giữa, tức mười tám điểm. Nếu đặt trúng cửa này, sẽ trúng được gấp mấy lần tiền cược.

Dư Tắc Thành tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra một thỏi hoàng kim ném vào vị trí mười tám điểm có hình con báo. Nếu như mở xúc xắc ra có điểm số là mười tám, vậy nhà cái phải chung cho Dư Tắc Thành gấp sáu lần tiền cược của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.