Chương trước
Chương sau
Lời này lập tức nói trúng tim đen của cả hai người. Sau khi Phá Bại Chân Quân tỉnh lại đã phát hiện ra đám Kiếm Sủng này, cho nên khẩn trương kết nghĩa huynh đệ với Dư Tắc Thành, tránh cho tương lai mình bị luyện thành Kiếm Sủng.

Còn Dư Tắc Thành muốn kết nghĩa cùng lão, sau này có được chỗ dựa vững chắc. Thật ra cho dù luyện chế lão thành Kiếm Sủng, bất quá cũng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ Linh Tịch, không có chút ý nghĩa gì.

Cả hai người bị nói trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng. Dư Tắc Thành vội nói:

- Đã khiến Đại ca chê cười, đây là thủ hạ của đệ...

Phá Bại Chân Quân tranh trước nói:

- Đây là Kiếm Sủng của đệ phải không. Kiếm Sủng thuật của Hiên Viên kiếm phái vốn vang danh thiên hạ, bất quá ta cũng đã từng thấy qua. Nhưng loại Kiếm Sủng chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng vẫn có thể duy trì tư tưởng ý thức của mình như Kiếm Sủng này của đệ, có lẽ cả Hiên Viên kiếm phái cũng chỉ có mình đệ có. Quả thật là hùng mạnh chưa từng nghe qua.

Dư Tắc Thành biến sắc:

- Vì sao Đại ca biết được chuyện này?

Phá Bại Chân Quàn gật gật đầu:

- Đại ca của đệ luyện Huyết Hà đại pháp, trải qua Phật pháp hun đúc, cuối cùng đã xảy ra biến dị, có thể giữ lại được một phần ký ức của người bị ta dung hợp vào dòng sông máu, về lý thuyết, ta có thể dò xét ký ức của họ, học tập thần công các phái trong thiên hạ.

- Đáng tiếc đây chỉ là lý thuyết, người nắm giữ thần công bí pháp này đều là cường giả có ý chí cương quyết. Cho dù họ có bị dòng sông máu của ta nuốt lấy, cũng sẽ liều chết chống cự, cho nên ta nhận được bí pháp thần công toàn là bản thiếu, không được đầy đủ.

- Công phu này ta dùng đi lại trên thiên hạ đã ngàn năm, nghiệm chứng rất nhiều. Hào kiệt trong thiên hạ cũng chỉ có năm ba người có được bí pháp này, cũng có thể coi như thần công nhất đẳng trong thiên hạ. Không ngờ nhìn thấy Kiếm Sủng này của đệ... ôi... giữa chúng ta quả thật cách biệt một trời một vực.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Đại ca quả nhiên kiến thức rộng rãi, đệ đệ khâm phục vô cùng, các ngươi trở về đi.

Lập tức sáu người thi lễ:

- Cẩn tuân pháp chỉ.

Thân hình sáu người lóe lên biến mất, sáu thanh phi kiếm lơ lửng giữa không trung, sau đó bay vào sau gáy Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Ca ca, đói bụng quá, chúng ta ăn chút thức ăn hoang dã đi.

Dứt lời bèn lấy chủy thủ ra, bắt đầu cắt thịt heo rừng. Sau đó lại lấy ra hai bình tiên tửu, bắt đầu đối ẩm cùng Phá Bại Chân Quân.

Hai người vừa ăn vừa uống vừa tâm sự, dần dần sự dè dặt đề phòng lẫn nhau lúc đầu biến mất. Cả hai đều là người hào sảng phóng khoáng, xuất thân của Phá Bại Chân Quân trước khi tu tiên là sơn tặc. Dư Tắc Thành là đệ tử Hắc đạo bang phái, coi như cả hai cùng xuất thân lục lâm, đủ chuyện để nói. Cứ thế mỗi người một chén, dần dần cảm thấy mến nhau hơn.

Hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, huynh một ly, đệ một ly, vui vẻ vô cùng. Cả hai lấy đất làm chiếu, lấy trời làm màn, đối ẩm giữa trời vô cùng thích thú.

Dư Tắc Thành khẽ phóng thích uy áp cảnh giới, lập tức khiến côn trùng mãnh thú trong rừng tránh xa, không con nào dám lại gần.

Dư Tắc Thành ngắm vầng trăng khuyết trên không, tai nghe tiếng nước chảy giữa núi rừng, thật là thích chí.

Uống đến cao hứng. Dư Tắc Thành lấy một vật trong thế giới Bàn cổ ra đưa cho Phá Bại Chân Quân:

- Đại ca, phải chăng đây là bảo bối của huynh, xin hoàn nguyên cố chủ.

Vật mà Dư Tắc Thành lấy ra chính là Huyết Hà Trường Không kiếm. Kiếm này quá mức hung bạo, cho dù mình giữ lại cũng bằng vô dụng, cho dù có thể sử dụng cũng cần phải đạt tới Nguyên Anh kỳ, xa xôi điệu vợi. Hôm nay uống cao hứng bèn lấy ra trả lại cho Phá Bại Chân Quân. Cứ việc lưu lại ân tình cho Phá Bại Chân Quân, để xem tính trọng nghĩa của lão rốt cục đạt tới mức nào.

Phá Bại Chân Quân nhận lấy trường kiếm của mình, rất lâu không nói. Dường như Huyết Hà Trường Không kiếm cũng đang run rẩy, cao hứng vì được gặp lại chủ nhân.

Phá Bại Chân Quân vỗ kiếm một cái, lên tiếng nói:

- Huynh đệ, ta tưởng rằng đời này sẽ không còn gặp lại ngươi nữa, tới đây, về nhà thôi.

Dứt lời kiếm kia chợt lóe, hóa thành một đạo tinh quang chui vào trong mắt phải của Phá Bại Chân Quân. Lập tức trong mắt lão dường như có một dòng sông máu chảy qua.

Phá Bại Chân Quân nói:

- Có một ngày ta bị người đuổi giết, chạy ra khỏi Lư châu, vẫn bị đuổi giết tới địa vực Tư châu ở Sở Tây, sau đó tất cả hào kiệt trong thiên hạ tìm ta khắp nơi. Tuy rằng thiên hạ bao la, nhưng không có chỗ nào cho ta dung thân. Cũng không biết ai đã trộm đi Hoàn Chân Đạo kia, làm cho túi trữ vật của ta sụp đổ.

- Thiên Ma Ma Chủ này thật là đáng hận, không ngờ lại làm đồ giả gạt người. Hoàn Chân Đạo giả kia nhất định là bị Đạo tông trộm mất, tương lai ta nhất định sẽ tìm bọn chúng trả thù, dù là đồ giả cũng không được!

Dù biết rõ đó là giả nhưng Phá Bại Chân Quân vẫn nhớ mãi không quên, sau đó lão nói tiếp:

- Lúc ấy thân ta thọ trọng thương, không thể trở về tông môn, vì sợ tông môn thêm phiền phức. Thiên hạ bao la không chốn nương thân, nhưng cũng có câu nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.

- Vì thế ta lại lén lút trở về Lư châu, mà nơi an toàn ở Lư châu cũng chỉ có Hoa Đô. Trước khi Trúc Cơ, ta đã sống ba mươi năm ở Hoa Đô, quen thuộc vô cùng, khi đó cảnh giới ta còn rất thấp, cho nên không biết có hai lão quái vật Phản Hư Chân Nhất tồn tại.

- Không ngờ ta vừa lẻn vào Hoa Đô đã bị thần thức của huynh đệ Phương Tiên phát giác. Bọn chúng uy hiếp ta, bắt ta giao ra Hoàn Chân Đạo, nếu không sẽ công bố tung tích ta khắp thiên hạ.

- Sau ta dùng hết pháp bảo có được, thậm chí bản mệnh thần kiếm cũng phải gán cho bọn chúng, bọn chúng mới tin rằng ta thật sự không có Hoàn Chân Đạo. Nhưng chúng bắt ta phải dừng chân ở chỗ bọn chúng chữa thương, mục đích là để quan sát xem ta có lén lút tu luyện bí pháp Hoàn Chân Đạo hay không.

- Thương thế ta vừa dưỡng được hai phần, chỗ ở của ta đã bị phát hiện, ta phải xông ra. Nhưng bên ngoài Hoa Đô đầy dẫy thần thức Nguyên Anh Chân Quân dò xét, cuối cùng ta không thể không giả làm lão tăng, vừa ăn cướp vừa la làng, ngõ hầu tranh thủ thời gian dần dần chữa thương.

- Tuy rằng kiếm này đã bị huynh đệ Phương gia cướp lấy nhưng bọn chúng có ân cứu mạng với ta, ta coi như đã mất, không ngờ lấy lại được từ tay lão đệ. Đệ đệ, ca ca rất cảm ơn đệ.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Đệ cũng thật là xấu hổ, đã để ca ca gánh lấy mối oan này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phá Bại Chân Quân nói:

- Không ngờ đệ có thể đánh chết chín đệ tử Trúc Cơ trong thời gian một lần hô hấp, đây là kiếm pháp gì vậy? ắt Bảo Di Ninh kia là do đệ giết, hình thần câu diệt rồi phải không?

Dư Tắc Thành lắc đầu:

- Quen biết một hồi, đệ lưu lại một đường lui cho nàng, thả cho hồn phách nàng vào Âm Dương Lục Đạo Luân Hồi không đánh cho nàng hình thần câu diệt.

Phá Bại Chân Quân thở dài:

- Phàm là người sinh ở kiếp này chỉ biết kiếp này, chuyện cũ là chuyện cũ, đã không nhớ được, vậy cũng hoàn toàn là người của kiếp này. Kiếp này chết đi lại sinh sang kiếp sau, bao nhiêu chuyện cũ trôi theo dòng nước, không để lại chút dấu vết gì.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, đã hiểu ý của Phá Bại Chân Quân. Bảo Di Ninh kiếp này hoàn toàn không phải Đoạn Bối Chân Nhân kiếp trước, bất kể hai người thế nào, hiện tại cũng hoàn toàn là hai người.

Dư Tắc Thành nói:

- Chuyện quá khứ không cần nhắc nữa, nào, chúng ta uống đi.

Hai người lập tức cạn ly, tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thật sự thống khoái vô cùng.

Tửu ý dâng lên, Dư Tắc Thành hứng chí buông chén rượu, nhìn non xanh nước biếc không nhịn được gầm lên một tiếng. Lập tức Quang Dực kiếm xuất hiện, hóa thành hai kiếm dực trên không, thay nhau vỗ.

Dư Tắc Thành nhìn kiếm dực của mình bắt đầu thi pháp, xuất ra kiếm pháp Tinh Quán Bạch Nhật. Cải Thiên Hoán Địa, lập tức mười tám Quang Dực kiếm bắt đầu co rút lại. Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực dần dần nén chúng nhỏ lại, từ kiếm quang dài ba thước dần dần chỉ còn một thước, sau đó hóa thành ba tấc.

Nếu muốn thu nhỏ lại hơn nữa quả thật muôn vàn khó khăn, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không chịu buông tha. Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, hắn muốn nén ép Quang Dực kiếm của mình đạt tới mức độ nhỏ như một tia sáng, phải đạt tới trình độ hóa kiếm thành tơ.

Hiện tại đã là mức độ nhỏ nhất. Dư Tắc Thành dùng sức điều khiển, lập tức mười tám thanh Quang Dực kiếm bắt đầu toát ra vạn đạo hào quang. Hắn đang thi triển Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa, sau đó hóa phi kiếm thành Cực Đạo Kiếm Mang. Lập tức xuất hiện một cột sáng rất lớn từ dưới đất xông lên tận trời cao, giống như một cây trụ chống trời.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, lập tức kiếm quang thu nhỏ lại, bắt đầu nén ép, sau đó lại phóng đại thành trụ.

Dư Tắc Thành cứ luyện kiếm lặp đi lặp lại như vậy, không ngừng nén ép kiếm quang, sau đó phóng đại, chuyển hóa qua lại giữa kiếm như sợi tơ và kiếm như trụ chống trời.

Dư Tắc Thành chậm rãi tu luyện, đây là mục tiêu của hắn, hắn muốn tu luyện phi kiếm của mình tiến thêm một bước, làm sao cho kiếm quang của mình lớn nhỏ tùy ý, lớn có thể chống trời, nhỏ có thể chui qua lỗ kim. Đây là mục tiêu tu luyện tiếp theo của Dư Tắc Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.