Ngô mụ nói:
- Ngươi còn dám tới đây uy hiếp ta sao, ngươi muốn gì?
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Nợ của ta phải trả lại cho ta. Trước tiên trả lại Thiên kiếp lôi cho ta, kế đó bà đánh nát ngọc bài bảo mệnh của ta, tối thiểu cũng phải cho ta một pháp chú cùng cấp mới được. Cuối cùng bà đe dọa ta, tập kích ta, phải trả giá xứng đáng, chuyện này tự bà hiểu lấy. Ta sẽ thu của bà một món Tiên Thiên Linh Bảo để đền bù, nếu bà không có Tiên Thiên Linh Bảo, vậy quy ra ba phương linh thạch cũng được. À đúng rồi, một phương có nghĩa là mười ngàn vạn linh thạch đó.
Ngô mụ nghe vậy lập tức mắt hạnh trợn tròn,
- Phải chăng ngươi đã điên rồi ngươi muốn cướp sạch của ta, không muốn sống nữa sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Không phải là cướp bóc gì cả, không biết bà tin hay không, chỉ cần ta chịu chút thương tích, nhất định Uyên Ngôn sẽ biết được mọi chuyện xảy ra, hơn nữa còn biết được chân tướng của sự thật khác với thực tế trước mắt. Nếu nói quá lên một chút, trong chân tướng mà nàng sẽ biết, bà chính là vị mẫu thân ác độc nhất trên cõi đời này, trong cuộc sống tương lai của hai người sau này sẽ vĩnh viễn không thể nào hòa giải, vĩnh viễn oán hận nhau.
Ngô mụ nhìn Dư Tắc Thành:
- Ngươi cho rằng chân tướng mà ngươi an bày có thể tới được tai Uyển Ngôn ư?
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngao/2064455/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.