- Không phải là kiêu ngạo, mỗi lần Tô Uyển Ngôn cắm hoa đều là linh cảm đến mới có thể cắm được một cách hoàn mỹ. Mà linh cảm này chỉ có thể thuận theo tự nhiên không thể miễn cưỡng, cho nên mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi.
- Ngoài ra ngay cả Nguyên Anh Chân Quân tới đây cũng phải lặng lẽ chờ đợi, còn ai dám tỏ ra sốt ruột? Bọn họ có người giậm chân ở bình cảnh vài chục năm không vượt qua được, hiện tại có một cơ hội tốt như vậy, chờ thêm vài tháng, một năm có ngại gì.
Dư Tắc Thành gật đầu không ngớt, hắn đã bị Mộc Tư Y thuyết phục hoàn toàn, nhất định phải đi gặp qua vị kỳ nữ tử này.
Hai người rời khỏi khách phòng. Mộc Tư Y dẫn Dư Tắc Thành tới một ngôi lầu ở xa xa.
Mộc Tư Y giới thiệu:
- Ngôi lầu này có tên là Tĩnh Hương lâu, là Tô gia đặc biệt dựng lên cho Tô Uyển Ngôn. Tô Uyển Ngôn chính là cây hái ra tiền của Tô gia, nhờ nàng mà bọn họ có thể kết giao hào kiệt rộng khắp thiên hạ, lại còn kiếm được rất nhiều linh thạch.
- Đúng rồi, Tô gia này cũng là một trong những gia tộc tu tiên, sư thừa của bọn họ là Thần Uy tông, lập tộc ở đây đã ba ngàn năm.
Tĩnh Hương lâu cao chừng mười trượng, nóc lầu cao vút xinh đẹp, mái ngói uốn cong. Cả ngôi lầu khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng, có thể nói kiến trúc vô cùng tinh xảo.
Tới gần Tĩnh Hương lâu là một thông lộ đá trắng, sau đó lại băng qua một chiếc cầu nhỏ, cầu này chỉ dùng làm cảnh, dưới cầu không có nước chảy.
Qua cầu rồi, Tĩnh Hương lâu hiện ra trước mắt Dư Tắc Thành. Xung quanh Tĩnh Hương lâu cây cối um tùm, trên đại môn có ba chữ Tĩnh Hương lâu rất lớn.
Hai người Dư Tắc Thành tiến vào, ở cửa có bốn người hầu đứng gác. Những người này có bề ngoài anh tuấn thông minh, miệng lưỡi khéo léo làm hài lòng khách nhân.
Trong đó có một người vừa thấy Mộc Tư Y bèn nói:
- Thì ra là Mộc tiên tử giá lâm, tiểu nhân xin có lễ.
Mộc Tư Y nói:
- Tiểu Lục tử, vì sao hôm nay bốn người các ngươi lại canh ở đây, lẽ nào hômnay Tô đại gia muốn cắm hoa?
Tiểu Lục tử nói:
- Mộc tiên tử tới đây vô cùng đúng lúc, sáng hôm nay Tô đại gia đột nhiên có linh cảm, hẳn là giữa trưa hôm nay có thể cắm hoa. Từ tết Đoan Ngọ năm trước tới bây giờ đã là chín tháng, Tô đại gia mới lại cắm hoa.
- Dư huynh quả thật vô cùng may mắn, hôm nay tới đây vừa khéo gặp thịnh sự này.
Trước mặt mọi người. Mộc Tư Y gọi Dư Tắc Thành là huynh
Dư Tắc Thành cười ha hả:
- Tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Tiểu Lục tử kia nhìn thấy Mộc Tư Y liếc mắt đưa tình, hai mắt long lanh, nói chuyện tình tứ với Dư Tắc Thành, Hàn Sương Ngạo Mai trước kia không ngờ hôm nay lại mỉm cười, lậptức há hốc mồm, không tin vào chuyện mà mình vừa thấy.
Hai người Dư Tắc Thành chuẩn bị tiến vào, lúc này Tiểu Lục tử mới hồi phục lại tinh thần nói:
- Mộc tiên tử, vừa rồi Hoàng tiên tử mới vào...
Nghe thấy tin này, Mộc Tư Y khẽ cau mày, Dư Tắc Thành thấy vậy bèn hỏi:
- Làm sao vậy, có chuyện gì ư? Vị Hoàng tiên tử kia là ai vậy?
Mộc Tư Y chưa kịp trả lời, chợt nghe ngoài xa có tiếng người gọi ngập ngừng:
- Tắc Thành... Dư Tắc Thành... Có phải là ngươi không?
Dư Tắc Thành nhìn theo hướng tiếng gọi, chỉ thấy có một đám người vừa mới qua cầu ở xa xa, có một người đang ngập ngừng gọi Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, rõ ràng người vừa gọi hắn là Thạch Đại phu, vị Thạch Đại phu ở huyện thành Sơn Trúc, đã từng đưa mình tới Thủy Vân tông gia nhập thế giới tu tiên.
Là lão, quả thật là lão, thật không ngờ ở địa giới cổn châu, quê nhà của mình, mình đặc biệt chạy tới Thạch gia thăm lão nhưng vẫn không gặp được. Không ngờ hôm nay gặp được ở nơi này, lập tức Dư Tắc Thành vui mừng hớn hở gọi to:
- Thạch Đại thúc, Thạch Đại thúc, ta ở đây.
Bên cạnh Thạch Đại phu chính là đồ đệ của lão Liễu Toàn Cơ phía sau còn có hai tên đệ tử Thủy Vân tông. Sau cùng còn có một người. Dư Tắc Thành vừa thoáng thấy đã giật mình kinh hãi, toàn thân lạnh toát, bất giác lùi về phía sau một bước, lưng áo ướt đẫm.
Người sau cùng chính là Tông chủ Thủy Vân tông Mộ Thủy Chân Nhân Thủy Nhược Hoành, phụ thân của Thủy Tiệm Sinh.
Hai mươi năm không gặp, hiện tại Thủy Nhược Hoành đã già đến kinh người, tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua như một lão nhân già tám, chín mươi tuổi. Dáng vẻ lão ngơ ngơ ngác ngác, dị tượng Kim Đan suy tàn biến mất, không còn chút khí thế kiêu hùng thuở trước.
Nhìn thấy lão, Dư Tắc Thành có cảm giác khó tả vô cùng. Dư Tắc Thành không muốn gặp lão không phải vì sợ lão, không phải vì e ngại tu vi Kim Đan của Thủy Nhược Hoành, cũng không phải e ngại quyền thế địa vị của lão, lại càng không phải là áy náy vì giết con lão. Mà không hiểu vì sao gặp Thủy Nhược Hoành, đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới cảnh tượng lúc lão biết con mình đã chết, cất tiếng khóc rống vô cùng thê thảm.
Mỗi lần nhớ tới cành này. Dư Tắc Thành lại liên tưởng tới phụ thân mình. Vào năm hắn bảy tuổi lâm trọng bệnh, phụ thân cõng hắn trên lưng chạy đôn chạy đáo đi tìm đại phu. Đêm hôm đó, Dư Tắc Thành suốt đời khó quên. Phụ thân chết đi lúc hắn vừa mười tuổi, thời gian trôi qua đã quá lâu, dần dần Dư Tắc Thành không còn nhớ rõ gương mặt phụ thân, nhưng tình cảm thương yêu ấy, hắn vẫn luôn ghi khắc trong lòng.
Mỗi lần nhớ tới tấm lòng thương con của Thủy Nhược Hoành. Dư Tắc Thành lại nghĩ tới tình cảm thương yêu của phụ thân đối với mình. Nếu như mình gặp bất hạnh, phụ thân mình cũng sẽ đau khổ như vậy. Lòng tưởng nhớ phụ thân bất tri bất giác chuyển dời sang Thủy Nhược Hoành, cho nên Dư Tắc Thành lui lại là vì bản năng.
Cũng vì như vậy, lần trước Dư Tắc Thành về thăm nhà, hắn đã tránh đi Thủy Vân tông, cũng không đi thăm Bạch Đại ca Bạch Hà Tích, cũng không tới Thủy Vân tông bái kiến Thạch Đại phu. Còn chuyến về nhà lần này, ngay cả thủ hạ của hắn ở thành Lâm Hải còn không kinh động, đừng nói là đi thăm người khác.
Thân thể Dư Tắc Thành khẽ run lên, còn đang suy nghĩ lan man. Thạch Đại phu đã chạytới trước mặt Dư Tắc Thành:
- Đúng là Tắc Thành rồi, đã hai mươi năm không gặp, ngươi đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch rồi sao? Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dư Tắc Thành đáp:
- Bái kiến Thạch Đại thúc, ngài quả thật là càng già lại càng khỏe.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua Liễu Toàn Cơ bên cạnh:
- Tham kiến Toàn Cơ sư tỷ, tỷ vẫn xinh đẹp như ngày nào,Dư Tắc Thành âm thầm dùng Vọng Khí kính, quan sát tu vi mọi người xung quanh. Thạch Đại phu đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp. Liễu Toàn Cơ hiện tại chỉ mới cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Liễu Toàn Cơ nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn nói:
- ôi, ai cũng tu luyện hai mươi năm, không ngờ Tắc Thành ngươi đã Trúc Cơ Linh Tịch, quả thật danh môn đại phái tốt vô cùng.
Dư Tắc Thành cười nói:
- May mắn mà thôi.
Dư Tắc Thành lại liếc nhìn Thủy Nhược Hoành phía sau:
- Tham kiến Thủy Tông chủ.
Thủy Nhược Hoành vẫn đứng yên không nhúc nhích, dường như không hề nghe thấy. Thạch Đại phu buông tiếng thở dài:
- Năm ấy đại kiếp nạn ở Tây Lĩnh. Thủy sư thúc mất đi ái tử cho nên thần trí có chút...
Còn chưa dứt lời, Thủy Nhược Hoành đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Dư Tắc Thành:
- Ngươi là Dư Tắc Thành ư. Tiệm Sinh con ta đi tìm ngươi, vì sao ngươi không chết mà nó chết, là ngươi giết nó sao? Có phải vậy không?
Vốn gương mặt Thủy Nhược Hoành không có chút tình cảm đột ngột trở nên dữ tợn vô cùng, xông về phía Dư Tắc Thành la lớn. Câu cuối cùng lão gầm to lạc giọng, giống như hổ đói sắp sửa vồ mồi.
Dư Tắc Thành uốn mình tránh đi, rút tay lại tránh khỏi tay lão đang chộp tới. Lúc này Thủy Nhược Hoành không hề có chút khí thế của Kim Đan Chân Nhân, chẳng khác một phàm nhân bình thường.
Dư Tắc Thành cau mày nhìn về phía Thạch Đại phu. Thủy Nhược Hoành chộp hụt vào khoảng không, thất hồn lạc phách, dường như lại quên mất Dư Tắc Thành, ngơ ngác lẩm bẩm những gì trong miệng mà người khác không thể nào nghe hiểu được.
Dư Tắc Thành lấy làm kỳ liếc nhìn lão, sau đó nhìn sang Thạch Đại phu.
Thạch Đại phu nói:
- Ôi, một đời anh hùng, không ngờ hiện tại lại trở thành như vậy. Nếu không nhờ quan hệ giữa ông ấy và gia chủ Tô gia rất tốt, thật sự không còn cách nào khác, chúng ta cũng sẽ không đưa ông ấy tới đây. Một năm qua bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, chỉ động một chút đã nổi điên.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Thạch Đại thúc, các vị tới đây có chuyện gì vậy?
Thạch Đại phu nói:
- Một lời khó mà kể hết. Đi, vào trong hãy nói chúng ta đợi ở đây đã một năm ba tháng.
Dứt lời, đám người Thạch Đại phu bèn tiến vào trong. Dư Tắc Thành cũng theo sau. Mộc Tư Y vẫy taygọi Tiểu Lục tửchạy tới, sau đó hỏi:
- Bọn họ tới đây muốn làm gì vậy?
Tiểu Lục tử đáp:
- Chỉ là một đám nhà quê ở cổn châu, ném ra vài viên linh thạch đã muốn mua bình hoa sau khi Đại tiểu thư cắm xong. Bọn họ không nhìn lại xem mình là ai, còn ỷ vào tình cố giao với lão gia chúng ta. Lão gia chúng ta quả thật quá hiền lành, chó đội mũ mà cũng xem là bằng hữu, thiên hạ ai ai cũng có thể xem là hảo hữu được cả.
- Bọn họ đến đây là muốn mua bình hoa, lần trước không mua được nên ở lại mãi tới hôm nay. Lần này cũng không có khả năng mua được, bình hoa đã được Bạch Vũ cư sĩ của Đan môn dặn từ trước.
Mộc Tư Y gật gật đâu ra vẻ đã hiểu, đưa cho Tiêu Lục tử một viên linh thạch trung phẩm, sau đó bước vội đuổi theo Dư Tắc Thành, bí mật truyền âm chuyện vừa tìm hiểu được cho Dư Tắc Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]