Bữa cơm này vô cùng vui vẻ, Dư Tắc Công còn chưa ăn xong đã có người tới giục đi. Người của Dư gia trấn thủ biên cảnh bắt được một đám người nhập cư trái phép, hai bên xung đột làm chết hai đệ tử trong tộc, cần Dư Tắc Công lập tức tới đó giải quyết.
Sau khi ăn xong, mẫu thân chơi đùa với các cháu nhỏ. Đám hài tử này được lão thái thái chăm sóc quá kỹ lưỡng, cũng được bà hết sức cưng chiều.
Dư Tĩnh Hân nhìn mẫu thân đang chơi đùa với cháu, lén lút truyền âm với Dư Tắc Thành:
- Đại ca, mẫu thân đã già rồi...
Cho dù có tiên dược giúp đỡ nhưng vẫn không thể ngăn được tuổi già. Dư Tắc Thành lặng lẽ gật đầu, đây là quy luật tự nhiên, không ai có thể kháng cự.
Dư Tĩnh Hân lại nói:
- Lần này muội trở về, sư phụ cho muội thời gian nửa năm, còn hai tháng nữa muội phải trở về sư môn, còn Đại ca?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta hiện đang vân du thiên hạ, muốn về lúc nào thì về lúc ấy, không bị thời gian bó buộc. Đúng rồi, Kim Tâm Đại trưởng lão ở tông môn đối xử với muội thế nào?
Dư Tĩnh Hân nói:
- Chưa gặp, người ta là Đại Trưởng lão, sư phụ gặp lão cũng phải tỏ ra cung kính, không có quan hệ gì với muội.
Xem ra muội muội mình không biết chuyện Vô Hình Ám Ma tông, Dư Tắc Thành quyết định khoan nói cho nó biết, sự tồn tại của Kim Tâm Đại trưởng lão, tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngao/2064431/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.