Tuy nhiên Dư Tắc Thành không cần biết nguyên lý ra sao, chỉ cần mình hiểu được dùng như thế nào là được, ít nhất sau này mình trảm hồn luyện si không cần đợi trăm ngày có thể có được Hồn Si hiện thân lập tức, khống chế phi kiếm.
Dư Tắc Thành nhìn nhìn thế giới Bàn cổ của mình, tuy rằng chỉ rộng có ba trượng; nhưng đây là chính là con át chủ bài cuối cùng của mình. Dựa vào nó nhất định mình có thể trở nên xuất chúng hơn người, sau này chậm rãi tiến tới trên tiên lộ.
Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, thời gian cấp bách, vẫn còn có thể mua một món nữa. Trước mắt mình còn lại một ngàn chín trăm hai mươi bốn điểm công trạng, vẫn còn có thể mua một bảo vật.
Lúc này công năng hữu dụng nhất của thế giới Bàn cổ hiện ra, đó chính là trữ vật, nó tương đương với một không gian trữ vật rộng ba trượng.
Dư Tắc Thành để những bảo vật còn lại của mình vào trong không gian Bàn cổ. Một thanh Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, một quyển Phù Đồ lục, Càn Khôn Na Di phù. Hai bình Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, một thanh Trảm Hồn Nhận một phen, trăm cái kim đỉnh trên mặt đất đưa hết tất cả vào không gian Bàn cổ.
Những vật phẩm này sau khi tiên vào không gian, tất cả đều bị một loại bọt khí vây quanh, chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung. Dư Tắc Thành muốn dùng món gì, món ấy sẽ tự động xuất hiện trong tay Dư Tắc Thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngao/2064165/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.