Chương trước
Chương sau
Hiện tại trông Ngôn Hồ tựa như một mãnh thú, khí thế vô cùng, lúc này tu vi của y đã không thể nào đánh giá, chân nguyên điên cuồng tăng trưởng, ít nhất tương đương với uy năng của cao thủ Trúc Cơ kỳ. Cho dù kiếm pháp Dư Tắc Thành tinh xảo đến mức nào, chiến thuật biến hóa đến mức nào trước mặt lực lượng tuyệt đối này hết thảy đều là vô dụng. Đây là uy áp cảnh giới tương đương với Thạch đại phu đối với Lý Dạ Bạch. Ngôn Hồ còn chưa động thủ, Dư Tắc Thành đã không nhịn được, trong lòng tê tái, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ngôn Hồ đứng lên đối mặt Dư Tắc Thành nói:

- Đây là Tử Ngọc Thiên Quán khí mà khi sư phụ trục xuất ta ra khỏi môn phái, thương hại ta nên ban cho ta, đời này ta chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó kinh mạch đứt đoạn, từ nay về sau coi như là phế nhân. Sau khi thi triển pháp quyết này, dù là cao thủ Trúc Cơ kỳ, ta cũng không hề e ngại. Vì các huynh đệ đã chết của ta, vì an nguy sáu phái, ta sẽ liều mạng cùng ngươi, hãy xem Tử Ngọc Nhất Khí Trảo của ta.

Ngôn Hồ rống to một tiếng, trên hai tay y hiện lên một tầng màu tím, lập tức bên ngoài cơ thể xuất hiện một bàn tay khổng lồ, hình thành hình trảo, chộp về phía Dư Tắc Thành.

Lần này trảo chân nguyên không phải ở dạng khí như bàn tay lúc đầu mà hoàn toàn chính là cự trào thực thể. Dư Tắc Thành cố chịu đựng chân nguyên uy áp,

ngự kiếm ứng phó, lập tức cảm thấy áp lực cực lớn. Tử Ngọc Nhất Khí Trảo này dường như có được áp lực cực kỳ hùng hậu, đè chặt Đấu Long Thiên Cương kiếm của Dư Tắc Thành.

Ngôn Hồ rống to một tiếng:

- Vỡ cho ta!

Cự trảo mạnh mẽ chộp một trảo, bóp chặt phi kiếm Dư Tắc Thành lại, muốn bóp nát phi kiếm giữa không trung. Nhưng lúc này đặc tính của Đấu Long Thiên Cương kiếm đã hiện ra, càng bị đè ép, gặp phải thế công càng hùng mạnh công kích, nó càng kiên cường bất khuất, thà chết không cong.

Ngôn Hồ lại kêu to một tiếng; tay kia vươn ra chộp một trảo, lập tức lại có một Tử Ngọc Nhất Khí Trảo khác bay ra chộp vào Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành muốn tránh né, muốn công kích nhưng dưới chân nguyên uy áp mạnh mẽ như vậy, khiến cho hắn không làm được gì cả, lập tức nháy mắt cự trảo đã bắt lấy Dư Tắc Thành, sau đó nói:

- Lại đây cho ta.

Lập tức trảo kia kéo Dư Tắc Thành lại tới trước mặt Ngôn Hồ.

Dư Tắc Thành bị cự trảo nắm lơ lửng trên không trung. Ngôn Hồ nói:

- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói xem ngươi là người của môn phái nào tới đây nằm vùng?

Dư Tắc Thành mỉm cười, nói:

- Ta cũng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, sám hối đi!

Một luồng lực lượng hùng mạnh trong cơ thể Dư Tắc Thành chậm rãi khuếch tán. Tuy rằng lực lượng này yếu ớt hơn so với chân nguyên lực của Ngôn Hồ, nhưng nó tinh thuần tới mức kinh khủng. Dư Tắc Thành bắt đầu phán kích.

Trước trận chiến này, Dư Tắc Thành đã có cảm giác rằng Huyết Cương chân nguyên lực trong cơ thể mình sôi sục như muốn bùng nổ, như có thứ gì sắp sửa được sinh ra. Chỉ cần mình không ngừng chiến đấu, không ngừng chém giết cường địch, vĩnh viễn không chịu thua, chiến đấu không ngơi nghỉ. Huyết Cương chân nguyên lực sẽ sục sôi, tăng trưởng vô hạn. Trong mơ hồ, Dư Tắc Thành biết Huyết Cương chân nguyên lực của mình sắp sửa sẽ có đột phá rất lớn.

Quả nhiên khi hắn đối mặt luồng chân nguyên khổng lồ của Ngôn Hồ, đối mặt uy áp vô cùng kinh khủng kia vào lúc thân thể hắn đã bị thương nặng không thể hành động. Huyết Cương chân nguyên lực trong cơ thể chẳng những không sút giảm suy yếu, ngược lại có xu thế muốn bùng nổ, càng ngày càng sôi trào, như nhiệt huyết bừng bừng, như không có gì là không làm được.

Huyết Cương chân nguyên lực đang biến hóa, đang tiến hóa, dần dần sinh ra đặc tính. Huyết Cương Hợp Nhất trong lần chiến đấu này dưới tình huống Dư Tắc Thành không ngừng tiêu diệt cường địch, rốt cục đã thể hiện ra đặc tính chí cương chí dương của nó.

Khí huyết chính là căn bản của một người, người ta muốn sống phải nhờ vào khí huyết trong cơ thể. Những từ như bích huyết đan tâm, chùy tâm khấp huyết, dốc hết tâm huyết, huyết khí phương cương... đều trực tiếp phản ánh vai trò của nó. Huyết Cương chân nguyên lực là khí huyết của bản thân người tu luyện được luyện hóa hình thành, cho nên đặc tính của Huyết Cương chân nguyên lực chính là chí cương chí dương.

Khi Ngôn Hồ kéo Dư Tắc Thành đến bên người y, Huyết Cương chân nguyên lực chuyển hóa xong, đặc tính chí cương chí dương hiện ra. Dư Tắc Thành vận chuyển Huyết Tàng thuật, lập tức khí huyết toát ra bên ngoài, hắn cũng xuất ra uy năng gần như nghịch thiên của khí huyết mình.

Khí huyết Dư Tắc Thành vừa được phóng xuất, đặc tính chí cương chí dương hiện ra. Bàn tay chân khí của Ngôn Hồ bên ngoài cơ thể đang nắm chặt hắn, lập tức bị phá hủy như làn khói nhẹ trong nháy mắt dưới lực lượng hùng mạnh này. Dư Tắc Thành rống to một tiếng, xuất ra một quyền Hắc Hổ Thâu Tâm, phóng xuất chân nguyên. Lập tức Tử Ngọc Nhất Khí Trảo khổng lồ bị đánh cho vỡ nát.

Dư Tắc Thành rơi xuống đất phóng về phía Ngôn Hồ. Ngôn Hồ kinh hãi, tụ khí xuất chưởng, phóng thẳng trong tay ra một đạo khí trụ ngút trời, giống như một đạo sóng xung kích đánh thẳng về phía Dư Tắc Thành. Đây là một chiêu tuyệt học khác của y, Ngự Khí Thành Trụ, khí trụ có lực xuyên thấu, lực bùng nổ rất lớn, có thể xuyên thủng hết thảy.

Lúc này Dư Tắc Thành xuất quyền Hắc Hổ Thâu Tâm. Một quyền này vừa đánh trúng khí trụ, lập tức nổ ầm một tiếng, Dư Tắc Thành phóng xuất Huyết Cương chân nguyên lực va chạm với khí trụ của Ngôn Hồ.

Khí trụ của Ngôn Hồ có lực xuyên thấu, lực bùng nổ rất lớn nhưng y gặp Huyết Cương chân nguyên lực chí cương chí dương, vừa không thể xuyên thấu đối phương, cũng không thể bùng nổ bị Dư Tắc Thành phát ra chân nguyên ngăn chặn hoàn toàn.

Hai người đối địch với nhau, cùng rơi vào trong trạng thái đỉnh phong kỳ dị chờ

xem ai có thể vượt hơn đối phương.

Huyết Cương chân nguyên lực của Dư Tắc Thành nổi bật ở một chữ Tinh, hết sức tinh thuần, chí cương chí dương. Tử Khí của Ngôn Hồ nổi bật ở một chữ Bác, số lượng thật lớn, vô cùng vô tận. Hai người lập tức va chạm mãnh liệt. Dư Tắc Thành bị khí trụ này đẩy lui về phía sau. Tuy rằng hai chân hắn đã đạp nát phiến đá dưới đất, giống như dưới chân mọc rễ nhưng lực đẩy quá mức hùng mạnh như vậy cũng khiến cho hắn phải thối lui. Cho dù hai chân giẫm thật sâu xuống đất cũng là như thế, cày trên mặt đá để lại hai đường rãnh thật sâu.

Dư Tắc Thành bị đẩy lui nhưng hắn không từ bỏ, vẫn dốc hết toàn lực đối kháng. Cho dù là kẻ thù hùng mạnh tới đâu, cho dù là hy vọng xa vời tới mức nào hắn cũng không bỏ cuộc, hơn nữa hắn vẫn còn hết sức kiên trì.

Dần dần Dư Tắc Thành đình chỉ được sự trượt lui về phía sau bắt đầu tiến từng bước một về phía trước. Nói đúng ra hắn chậm rãi tiến về phía trước trong khi khí trụ của đối phương vẫn đang công kích, mỗi một bước đi như vậy tách khí trụ của đối phương ra một chút, dần dần tiến gần về phía Ngôn Hồ.

Ngôn Hồ kêu to, cũng xuất ra toàn lực, liều mạng xuất khí trụ công kích, đầu tóc của y đang dần dần ngả bạc. Ngay cả khuôn mặt của y cũng đang thoái hóa, vì chân khí này là do tiêu hao sinh mạng của y mà được, nhưng y đã không hề bận tâm đến những chuyện này, vì thắng lợi, hết thảy đều đáng giá. Nguồn: truyentop.net

Dư Tắc Thành vẫn đang kiên trì, hắn vẫn dốc hết toàn lực. Đây là thử thách về ý chí chiến đấu của hai người bọn họ, thử thách lòng tin của họ. Dần dần Dư Tắc Thành thong thả tiến về phía trước, tiến từng bước một, ép cho khí trụ của Ngôn Hồ càng ngày càng trở nên ngắn lại, rốt cục đi tới trước mặt Ngôn Hồ chừng ba thước, ép đối phương vào phạm vi công kích của mình.

Đột nhiên khí trụ biến mất. Ngôn Hồ đã thua, chân khí của y đã không còn đủ, không thể tiếp tục xuất ra khí trụ. Ngôn Hồ nhìn Dư Tắc Thành trước mặt, nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn. Ngôn Hồ khẽ mỉm cười, y sửa sang lại đầu tóc bị chém xơ xác, vuốt lại nếp áo một chút. Giờ phút này y đã hoàn toàn bỏ cuộc, y đang chờ đợi tử vong.

Dư Tắc Thành xuất quyền, vẫn là Hắc Hồ Thâu Tâm. Một quyền này đã phóng xuất toàn bộ Huyết Cương chân nguyên lực ra ngoài, dường như cả mặt đất này ngập chìm trong một màu đỏ, vạn vật hóa huyết, hết thảy đều đắm chìm trong bể máu.

Lập tức Ngôn Hồ trúng quyền, cả người hoàn toàn vỡ nát dưới Huyết Cương chân nguyên lực chí cương chí dương, nháy mắt hóa thành hư vô.

Dư Tắc Thành đánh ra một quyền này cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Chân nguyên phóng xuất hết. Dư Tắc Thành duy trì tư thế xuất quyền chừng một khắc, hắn cố gắng cảm nhận cảm giác kỳ diệu này.

- Mãi đến khi bàn tay khí vây khốn phi kiếm Dư Tắc Thành dần dần tiêu tan, phi kiếm rơi xuống đất đánh xoảng một tiếng. Dư Tắc Thành mới bừng tỉnh lại. Hắn thu quyền, nhìn thoáng qua địch nhân đã hoàn toàn tiêu tan trong hư vô, vòng tay thi lễ. Địch nhân như vậy đáng để tôn kính, cho dù y là địch nhân của mình. Bất quá địch nhân tốt nhất vẫn là địch nhân đã chết. Thủy Tiệm Sinh ngươi hãy chờ, đại địch đã trừ xong, tất cả năm người đều bị Dư Tắc Thành đánh chết. Dư Tắc Thành ngồi phệt xuống đất, há miệng thở hồng hộc, đột nhiên trong lòng có cảm giác vô cùng cao hứng. Năm địch nhân tu vi cao cường, năm cao thủ cảnh giới Thai Tức lấy việc giết người làm kế sinh nhai đã bị mình giết chết, chẳng lẽ là

mình giỏi ngoài dự kiến hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.