Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, sau khi uống cạn vò rượu thứ mười ba, Dương Sắc đứng lên nói:
- Được rồi tiểu huynh đệ, ta uống đã đủ rồi. Sau khi ta đi rồi, hy vọng sau này ngươi tự bảo trọng, không nên cô phụ Tiên Tần Linh Dẫn này, làm mất đi thanh danh của chúng ta.
Nói xong y đạp đất bay lên ngọn cây, sau đó ung dung bay từ ngọn cây này sang ngọn khác. Tuy Dương sắc chỉ sử dụng tâm pháp khinh công bình thường, không có ngự kiếm bay đi, nhưng lại có vẻ phóng khoáng tự nhiên khó tả bằng lời, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Dư Tắc Thành, đồng thời thần thức Dư Tắc Thành cũng trở về.
Dư Tắc Thành uống mơ mơ màng màng, lúc này tiểu nhị Khoái Hoạt lâu đã nhìn thấy hắn, bèn nói:
- Dư tiên sinh, không phải ngài đang uống rượu ca hát trên lầu sao, vì sao lại chạy tới nơi này, mau, mau vào khách phòng nghỉ ngơi. A, vò rượu đồ ăn bày dưới đất này là ai bưng tới, làm như vậy không phải là đạp đổ chiêu bài của chúng ta sao?
Dư Tắc Thành uống mơ mơ màng màng, miệng lè nhè nói ra những lời không nghe rõ:
- Ta không có say, ta còn muốn uống, uống, thống khoái thật!
Cứ như vậy Dư Tắc Thành bị đưa vào khách phòng, ngủ một giấc thật say. Thật ra cũng không phải Dư Tắc Thành uống quá nhiều mới sinh ra như vậy, trong đó có một phần nguyên nhân là thần thức tiêu hao quá nhiều, cho nên cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-ngao/2064115/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.