Từ ngày trở về từ Mỹ, Diễm Linh việc đầu tiên làm là đi bệnh viện mổ mắt, thế nên lúc này, cô là đang ở nhà tĩnh dưỡng, không bước chân ra khỏi cửa, cũng không làm bất cứ việc gì.
Tâm tình cô dường như không ổn lắm, cứ luôn thất thần, lại vô cùng ít nói. Thế nên, người thân bên cạnh cô ít nhiều cũng nhận ra cô có điều bất thường. Mà mẹ cô, tất nhiên là người lo lắng cho cô nhất.
Mở cửa phòng của con gái, Đinh Mộc Diệp - mẹ của Diễm Linh, thở dài một cái bước đến bên giường nhẹ giọng lên tiếng: "Bé, con là có chuyện gì giấu mẹ có phải không?"
Mẹ của cô đã ngoài năm mươi, dáng người tuy được bảo trì tốt nhưng nét mặt đã có phần tàn phai theo năm tháng, cũng là vì quá lo lắng cho đứa con gái này. Từ sau chuyện của bốn năm trước, bà như già đi cả chục tuổi, cho đến bây giờ nét mặt vẫn còn quá ưu thương không cách nào che dấu.
Cô lắc đầu mỉm cười: "Mẹ, con rất tốt!"
Cầm lấy bàn tay của con gái, bà biết, đứa con gái này rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng nếu gạt được người làm mẹ như bà, thì bà thật không xứng làm mẹ nó rồi.
"Không cần gạt mẹ. Mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn, mẹ còn không hiểu con sao? Nói cho mẹ biết!"
Cô lắc đầu: "Mẹ, thật sự không có!"
"Là chuyện tình cảm có đúng hay không?"
Đôi con ngươi khẽ lay động một chút, cô im lặng không nói chứng tỏ lời mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620253/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.