Anh đưa tay bật công tắc đèn, trong phút chốc ánh sáng lan tỏa khiến mắt cô cảm thấy khó chịu, vội vàng theo phản xạ đưa tay lên che lấy đôi mắt.
Nhìn thấy phản ứng bất ngờ của cô, anh chợt cảm thấy lo lắng vội lên tiếng hỏi: "Em sao vậy?"
Cô lắc đầu mỉm cười: "Em không sao. Chỉ là trong lúc nhất thời mắt chưa điều tiết kịp nên hơi khó chịu một chút. Một lát quen rồi sẽ không sao".
Anh không nghĩ ngợi nhiều vội vàng bế bổng cô lên. Khi cô chưa kịp mở miệng thì anh lại đặt cô ngồi trên giường, lời vừa ra cửa miệng vội vàng thu lại.
"Mắt em bị làm sao?" Anh vẫn là lo lắng không thôi.
Cô từ từ mở mắt. Sau khi cảm giác khó chịu qua đi, cô mỉm cười nhìn anh giải thích: "Em mới vừa mổ mắt không lâu, vẫn còn trong thời gian tĩnh dưỡng, khoảng vài ngày nữa là sẽ ổn định lại thôi, không có gì đáng ngại".
"Mổ mắt?" Anh giật thót.
"Là mổ cận thị". Cô bật cười. "Anh không cần khẩn trương như vậy!"
Anh thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mắt cô bị tổn thương gì chứ. Nhưng sự lo lắng vẫn không hề giảm, kèm theo là sự tức giận chợt đến khi nhớ lại cách đây không lâu cô còn dám tự mình lái xe, anh lên tiếng trách mắng: "Mắt không tốt lại tự mình lái xe, lỡ như trong lúc đó mắt khó chịu thì làm thế nào, xảy ra tai nạn thì sao?"
Nghe những lời này, cô bất giác bật cười, nào có nghiêm trọng như anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620229/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.