Sau khoảng thời gian chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng Khải Phong cùng Diễm Linh cũng xuất hiện ở phòng ăn..
Vừa thấy bóng anh, Trọng Hải ngay lập tức trưng ra bộ mặt ai oán, cất giọng buồn nôn: "Anh rể, em chờ anh thật lâu, muốn thêm mấy nếp nhăn a!"
Khải Phong khoé môi giựt giựt. Cậu em vợ này, thiệt là biết dùng ngôn từ sắc sảo.
"Trọng Hải!" Diễm Linh trừng mắt nhìn cậu em trai. "Không cần một câu anh rể, hai câu anh rể. Anh ấy có tên hẳn hoi sao không gọi? Anh rể! Lại có thể gọi thuận miệng như vậy?"
Quay sang Khải Phong, cô nói tiếp: "Anh không cần để ý nó!" Rồi trực tiếp đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, không nhìn cậu em lấy một lần.
"Chị!" Trọng Hải kêu thảm thương tựa như heo bị chọc tiết. "Chị không cần đối với em như vậy. Có anh rể rồi lập tức bỏ mặc em trai của chị sao?"
Chống cằm suy nghĩ vài giây, Trọng Hải lại tiếp tục huyên thuyên: "Chẳng lẽ gọi là anh Bé, anh út? Không được, quá kì quái! Gọi anh rể vẫn là thuận miệng hơn!" Sau đó ha hả cười.
"Trọng Hải!" Diễm Linh đã có chút bực mình, giọng nói có phần đanh hơn lúc đầu một chút.
"Chị à, anh ấy sớm muộn cũng trở thành anh rể của em. Gọi sớm hay gọi muộn cũng như nhau thôi không phải sao? Cứ trực tiếp cho nhanh không phải tốt hơn à?"
Hướng về phía Khải Phong, Trọng Hải cười gian xảo: "Anh rể, anh cũng không phản đối có phải hay không?"
Khải Phong khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620219/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.