Sau khi đã khóc đủ, cô rời khỏi vòng tay của anh, đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gò má.
Từ ngày quen biết anh, cô dường như rất đa sầu đa cảm, khó có thể khống chế tâm trạng của bản thân. Vui cũng khóc, buồn cũng khóc. Tuyến lệ của cô dường như đã muốn hỏng thật rồi!
"Có phải rất xấu hay không?" Cô vừa cười vừa nói.
Anh nhéo cái mũi của cô, cất giọng cưng chiều: "Thật xấu, sao lại cứ thích khóc như vậy?"
Cô sụt sùi: "Chỉ tại anh!" Kèm theo là những cái nắm tay đấm vào ngực chỉ có thể đủ gãi ngứa, nhưng lại khiến cho anh nhộn nhạo cả lên.
Nắm lấy bàn tay đang làm loạn, anh mỉm cười cất giọng: "Phải, phải! Là do anh không tốt!"
Nhanh như chớp, khi mà cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa, anh cầm lấy bàn tay cô, xỏ chiếc nhẫn vào ngón vô danh trên bàn tay trái, sau đó nắm lấy thật chặt, tuyên bố quyền sở hữu.
"Anh!" Cô giận lẫy. "Sao lại bá đạo như vậy? Em còn chưa có đồng ý!"
"Đã đeo vào rồi thì xem như đã đồng ý. Không được gỡ ra có biết không?"
Anh nắm chặt tay cô không cho buông. Đã ở trên tay cô rồi, anh há lại dễ dàng bỏ qua hay sao? Không có khả năng!
"Anh! Thật bá đạo!" Cô ra vẻ không hài lòng nhưng miệng vẫn mỉm cười.
"Chỉ với em mà thôi!"
Anh điểm nhẹ lên mũi cô. Sau đó đỡ cô đứng dậy, lên tiếng: "Được rồi. Về khách sạn thôi. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620172/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.