Trở ra phòng khách, Khải Phong nhìn Diễm Linh bằng ánh mắt đầy yêu thương. Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết cô là đang lo lắng. Nhưng là, cửa ải của ba vợ tương lai anh cuối cùng cũng thông qua, chỉ còn chờ đến ngày rước cô về mà thôi.
Trọng Huy nhìn con gái, mỉm cười lên tiếng: "Lo lắng sao? Con xem, có mất miếng thịt nào đâu?"
"Ba!" Cô nũng nịu gọi ông, chính là đang xấu hổ mà mặt hồng một mảng.
"Được rồi, hai đứa đi đường xa cũng mệt rồi. Đi nghỉ một lát đi. Tối ở lại ăn cơm cùng cả nhà".
"Dạ!" Cô mỉm cười gật đầu. "Ba mẹ làm việc tiếp đi ạ!"
"Uhm!"
Trọng Huy gật đầu rồi cùng Mộc Diệp trở lại thư phòng, tiếp tục công việc dang dở.
Khải Phong cùng Diễm Linh mang hành lý lên lầu.
Cửa phòng vừa đóng, cô không nén được nghi vấn trong lòng, liền lên tiếng hỏi: "Ba nói gì với anh vậy?"
Nhìn đôi chân mày của cô vẫn còn chưa giãn ra, anh nửa muốn trêu chọc, nửa lại muốn nói ra sự thật. Nhưng là vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, để hành lý ở một góc, lại từ tốn đi đến bên giường, ngồi xuống, tay lại vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, mỉm cười: "Lại đây!"
Cô nghe lời đi đến và ngồi xuống cạnh anh. Mắt nhìn chằm chằm muốn anh nhanh một chút nói ra điều cô muốn biết. Thế mà người kia lại làm như không quan tâm, bàn tay đưa lên xoa nhẹ vào hàng chân mày đang nhăn lại của cô, sau đó mới lên tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-mot-buoc-chinh-la-hanh-phuc/2620164/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.